Edit by Vân Hi
Tiêu Nghiên gật gật đầu, đi theo A Chiêu về phía trước, chân của hắn "vô tình" mềm nhũn, mắt thấy như muốn ngã xuống đất.
A Chiêu nhanh tay đỡ hắn.
Mùi hương ngọt thanh của nữ nhân xộc vào chóp mũi.
Tiêu Nghiên mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy người "nọ" ra, nhưng bởi vì thân thể gầy yếu đang bủn rủn vô lực, căn bản không có tác dụng gì.
A Chiêu bị kinh ngạc trước sự "mềm yếu" của nam chủ, đã sớm quên đi cái gì mà bảo trì khoảng cách.
Cô hơi nhíu mày, đè cánh tay của Tiêu Nghiên: "Đừng nhúc nhích, không còn sức?"
Tiêu Nghiên cúi đầu ngượng ngùng trả lời.
Nhìn có vẻ là vậy.
A Chiêu thầm nghĩ.
Cô còn nhớ rõ nam chủ kháng cự người khác tiếp cận, lại hỏi một câu: "Hiện tại dựa vào người cô, sẽ cảm thấy khó chịu sao?"
Tiêu Nghiên không nói gì, chỉ hơi hơi cúi đầu, nhưng vành tai được giấu một nửa dưới mái tóc đen lại bắt đầu đỏ lên.
A Chiêu không nghĩ nhiều như vậy, nội tâm chỉ cao hứng với phản ứng của nam chủ.
Không có đẩy cô ra.
Cái này chứng minh điều gì?
Chứng minh nam chủ cũng không có kháng cự tiếp xúc cùng mình!
Nếu hôm nay có thể không kháng cự mình, như vậy ngày mai là có thể chậm rãi bắt đầu thử tiếp xúc những người khác.
Bốn bỏ năm lên một chút, nhiệm vụ nháy mắt sẽ hoàn thành một nửa.
Thật hoàn hảo!
"Cô sẽ đỡ cánh tay của em, chậm rãi trở về đi." Giọng nói A Chiêu có chút đắc ý không chút che giấu.
Tiêu Nghiên cảm thấy một bàn tay vòng qua cánh tay của mình, nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn.
Cảm giác ấm áp truyền tới ở nơi hai người tiếp xúc.
Kể từ khi bị đưa đến cái địa phương này cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật như vậy với bất luận kẻ nào.
Khoảnh khắc A Chiêu đưa bàn tay ra, cơ thể Tiêu Nghiên theo phản xạ cứng đờ lại.
Hắn cắn răng khắc chế cảm xúc muốn phất tay đẩy đối phương ra, nhưng rất nhanh liền phát hiện, đối với việc nữ nhân này tiếp cận, chính mình cũng không có cảm giác bài xích như trong tưởng tượng.
Tiêu Nghiên sửng sốt một chút.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay còn lại.
Sau nhiều năm như vậy, hắn đã sớm theo bản năng chứng thực, bản thân mình không có thói quen cùng người xa lạ thân cận.
Tình huống hiện tại như thế nào?
Do Hứa Chiêu là đặc biệt, hay là chính hắn cũng không có kháng cự người khác như trong tưởng tượng?
"......!Tiêu Nghiên?" Giọng nói A Chiêu gọi suy nghĩ của hắn trở về.
Tiêu Nghiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của A Chiêu: "Cô giáo, làm sao vậy?"
"Cô nói, em không cần sợ hãi người khác."
"Cái gì?" Tiêu Nghiên trong lúc nhất thời không có phản ứng lại đây.
"Ví dụ như quản gia hay dì trong biệt thự, bọn họ cầm tiền lương của Tiêu gia, vì Tiêu gia mà làm việc.
Em mới là chủ nhân biệt thự."
Thanh âm A Chiêu không lớn, nhưng cũng đủ làm Tiêu Nghiên nghe được rõ ràng.
"Cuộc sống của em, không cần phải trở thành cái dáng vẻ mà bọn họ muốn."
"Mà là chính bản thân em muốn trở thành dáng vẻ nào, khiến bọn họ phải lập tức cúi đầu phục vụ cho em."
Tiêu Nghiên thần sắc phức tạp.
Nói trắng ra, hắn một kẻ không cha không mẹ chăm sóc, có ai sẽ để ý đến lời nói của hắn đâu?
"Cho nên em phải làm cho mình mạnh mẽ hơn." A Chiêu nói.
Tiêu Nghiên lúc này mới ý thức được, chính mình mới vừa rồi thế nhưng đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Hắn sắc mặt cứng đờ, trong lòng càng thêm buồn bực: Ở trước mặt Hứa Chiêu, sức nhẫn nại cùng sự ngụy trang của mình luôn yếu đi.
Dưới tình huống bình thường, hắn căn bản không bao giờ để lộ ra tâm tư của mình.
Hắn quả thực đang hoài nghi trên người nữ nhân này có ma lực gì.
A Chiêu vẫn không cảm nhận được sóng gió mãnh liệt trong lòng của nam chủ.
Cô nắm bắt cơ hội tốt này hít một hơi thật sâu:
"Cho nên em muốn thay đổi hiện trạng, cũng chỉ có thể làm chính mình trở nên mạnh mẽ hơn."
"Đủ mạnh mẽ đến mức khiến mọi người không thể bỏ qua lời nói của em, không có người dám khi dễ em.".