Edit by Vân Hi
Hệ thống nói: "Ngươi trực tiếp hỏi hắn không phải là được sao?"
A Chiêu lập tức lắc đầu: "Không được......"
"Sao lại không được?"
A Chiêu nói: "Sau đại hôn hai năm, Tần Chiêu cũng không có hỏi, ta hiện tại mở miệng hỏi, không tốt lắm."
Hệ thống nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng là các ngươi hiện tại đều đã tiến vào lãnh cung, tối hôm qua còn ngủ cùng nhau, hôm nay còn hôn. Sao lại không thể hỏi?"
A Chiêu nghĩ một chút, cảm thấy hệ thống nói cũng đúng.
Nàng quyết định đợi tí nữa đi hỏi nam chủ.
A Chiêu vừa đi ra ngoài rửa mặt xong, đúng lúc một tên tiểu nội thị cầm theo một hộp đồ ăn tới đưa hai người đồ ăn sáng.
Hai bát mì hành với nước canh suông.
A Chiêu lấy đũa gắp hai sợi mì lên nhìn, cảm khái nói: "Có thái hành vào bát mì, cái đãi ngộ ngày có thể gọi là khá hơn hôm qua nhiều."
Triệu Dận không nói chuyện, cúi đầu ăn mì.
A Chiêu lại cảm khái lần nữa: "Ngày hôm qua mắng gia hỏa kia một trận, hôm nay đồ ăn liền tốt lên. Sớm biết thế đã đánh hắn một trận nữa, nói không chừng hiệu quả lại tốt hơn nữa thì sao."
Triệu Dận: "......"
Hắn che miệng lại ho khan một tiếng.
"Vương phi ăn nhanh đi, không thì tí nữa nó trương lên đấy."
A Chiêu chậm rì rì ăn cái bát mì vô vị trước mặt này, trong lòng nghĩ chờ lát nữa thì hỏi Triệu Dận một chút.
Cổng An Nhạc Cung từ bên ngoài đột nhiên mở ra.
Hai người kinh ngạc nhìn về phía cổng.
Một nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh đen nhanh chân bước vào cửa.
A Chiêu kinh ngạc đến mức đôi đũa đang cầm trên tay cũng suýt rớt.
Bởi vì man nhân trung niên có khuôn mặt tuấn mỹ này, là phụ thân của nàng, nhầm, phải nói là phụ thân của nguyên chủ.
Thần Uy đại tướng quân, Bắc Định Vương, Tần Chấn.
Phụ vương nàng sao lại đến đây?
Bắc Định Vương Tần Chấn bước đến, mắt hổ đảo qua, giữa mày liền nhăn thành chữ xuyên (川): "Nữ nhi ngoan, con ăn cái thứ này sao?"
A Chiêu vội vàng đứng lên, gọi một tiếng phụ vương.
Triệu Dận cũng đứng dậy, gọi một tiếng nhạc phụ.
Bắc Định Vương liếc cũng chưa thèm liếc hắn một cái, chỉ đặt ánh mắt lên người A Chiêu.
Ánh nhìn này, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị hiện lên vẻ đau lòng.
"Chiêu Chiêu của cha, con nhìn con xem, đã gầy đến mức này rồi."
A Chiêu: "......"
Nàng kỳ thật muốn nói, con tới nơi này mới đến ngày thứ hai, cho dù hoàn cảnh có khổ đến thế nào đi chăng nữa thì tác dụng cũng không nhanh như vậy chứ.
Nhìn thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, Tần Chấn quay sang bên cạnh liếc nhìn Triệu Dận một cái: "Yến Vương điện hạ, ta cùng Chiêu Chiêu có chút chuyện riêng muốn nói."
Hắn vừa nói xong liền kéo A Chiêu đi.
Bên cạnh cái tường bên trái tiền viện có vài cây lê, Bắc Định Vương dẫn A Chiêu đi đến nơi đó, nói chuyện từ khoảng cách này không thể lọt vào tai người khác được.
"Nữ nhi ngoan, cha chỉ là mấy ngày không ở đây, con như thế nào lại tự quăng mình vào lãnh cung?" Tần Chấn nhìn nữ nhi trước mặt, thực sự nhìn chỗ nào cũng thấy đau lòng.
A Chiêu vốn dĩ cảm thấy không sao.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy Tần Chấn, người quan tâm đến mình nhất, không biết cảm giác ủy khuất từ nơi nào đột nhiên lại xuất hiện.
Nàng không nói lời nào, nước mắt cứ như vậy mà trào ra, làm đỏ bừng hốc mắt.
Thật sự rất đau.
Tay chân Tần Chấn lập tức loạn lên.
Hắn chỉ có một nữ nhi là bảo bối, còn nhỏ coi như con ngươi mà bảo vệ, đặt trong lòng bàn tay mà sủng.
Bởi vì nữ nhi gả cho Yến Vương, hai người quan hệ còn không tốt, hắn từ trước tới nay chưa cho Triệu Dận một cái ánh mắt tốt nào cả.
Yến Vương thì thế nào? Kể cả có là hoàng đế tiếp theo thì làm sao?
Đối xử với nữ nhi ngoan của hắn không tốt, toàn bộ đều là hỗn trướng!
Nếu không phải Tần Chiêu ngăn lại, Bắc Định Vương đã sớm tiến cung thỉnh chỉ cho hai người hòa li.
Một đại nam nhân mất vợ nhiều năm, lại lấy một cái khăn từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái -- đây đều là thói quen mà Tần Chiêu được dưỡng từ nhỏ.
~~~~~