Edit by Vân Hi
Một người như vậy, muốn vặn ngã hắn, khó khăn không thể nghi ngờ là quá lớn.
Nhưng mà Triệu Nghị cảm thấy cực kì hưng phấn.
Đối thủ cường đại, đánh bại hắn mới thú vị.
Hơn nữa, mắt thấy đối thủ bị mình tính kế, đạp xuống dưới chân, làm cho hắn nhất thời không biết đối thủ là ai, loại cảm giác này làm hắn trầm mê.
Ngần ấy năm, rất nhiều người đã xuống tay đối phó với Yến Vương, người thành công, chỉ có mình hắn.
Chính là bởi vì hắn có thể nhẫn, hơn nữa biết, làm thế nào một phát trúng ngay.
Đối với một phụ thân mà nói, điều khiến ông phẫn nộ đến thương tâm, không phải nhi tử mình có dã tâm, mà là đứa con trai này, đối với ông vô tình, thậm chí mong ông phải chết.
Cho nên khi Huệ Tông tra ra Yến Vương nguyền rủa mình, mới tức giận như vậy.
Triệu Nghị biết hiện tại hoàng đế chỉ là bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, chờ đến khi ông bình tĩnh lại, nhất định sẽ phát giác có điểm không đúng, tra rõ việc này một lần nữa.
Nhưng lần này sẽ mất một thời gian nhất định.
Hắn ta cần trong khoảng thời gian này, làm Yến Vương vô pháp xoay người.
Cho nên cái mục tiêu thứ hai, hắn đặt trêи người Yến Vương phi Tần thị.
Lúc quyết định hạ độc Yến Vương phi, Triệu Nghị trong lòng có chút đáng tiếc.
Nam nhân, đặc biệt là nam nhân cực có dã tâm, thông thường đều thích mỹ nhân.
Đặc biệt là tuyệt sắc mỹ nhân.
Bởi vì bọn họ sẽ cảm thấy, có được một giai nhân khuynh thành, là một loại tượng trưng cho địa vị.
Yến Vương phi chính là một giai nhân khuynh thành như vậy.
Nếu có lựa chọn tốt hơn, Triệu Nghị sẽ không cho nàng chết.
Nhưng bởi hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn.
Chỉ cần Tần thị chết, Bắc Định vương yêu con gái như mạng tất nhiên tức giận.
Cỗ lửa giận này, nhất định sẽ liên quan đến trêи người Yến Vương.
......
Tất cả đều rất hoàn mỹ.
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, Tần thị tại sao lại không có việc gì?
Từ lúc nghe được tin tức phía dưới truyền đến, Triệu Nghị tâm tình cực tốt ở trong phòng vẽ tranh.
Một giọt mực rơi xuống chỗ trống, làm hỏng một bức giang sơn đồ sắp hoàn thành.
Trêи mặt hắn còn mang ý cười, thần sắc ôn hòa, thế nhưng hắc y quỳ trêи mặt đất trêи trán đã toát mồ hôi lạnh--hắn biết rõ ràng, chủ tử này dưới vẻ ôn nhu bên ngoài, lại cất giấu một linh hồn cuồng bạo ở bên trong.
"Hôm qua ngươi thề son thề sắt bảo đảm cùng bổn vương, không có sai sót?" Triệu Nghị dừng bút, nhàn nhạt hỏi.
Hắc y nhân cổ họng thắt lại: "Thuộc hạ, thuộc hạ xác định, Yến Vương phi đã uống xong ly nước đã hạ độc kia rồi."
"Nhưng bây giờ nàng ta đang êm êm đẹp đẹp cùng Yến Vương ở An Nhạc Cung!" Giọng nói Triệu Nghị lạnh xuống.
"Phế vật! Tự mình đi lãnh phạt!"
Hắc y nhân sắc mặt xám xịt rời đi.
Triệu Nghị nhìn trước mặt bức giang sơn đồ đã bẩn, vươn tay ra, chậm rãi đem này bức tranh nắm lấy, siết chặt.
"Yến Vương phi sao? Thật là làm bổn vương không ngờ......"
--
A Chiêu là bị ác mộng doạ tỉnh.
Nàng mơ thấy mình đi tới một nơi đen tối, xung quanh không có ai, nàng càng đi càng thấy sợ hãi, sau đó cảm giác dưới chân không còn, không còn có trọng lực nữa
"Ahhh!" A Chiêu cả người run lên, mồ hôi đầy đầu bừng tỉnh.
Triệu Dận vừa đi dạo một vòng, vừa mới vào đã nghe thấy tiếng hét.
"Vương phi mới sáng sớm đã bắt đầu luyện giọng sao?" Hắn theo bản năng trào phúng nói.
A Chiêu còn chưa có tỉnh táo hẳn, vừa nhìn thấy hắn, dường như tìm thấy vị cứu tinh, không màng hai chân còn tê rần, không nói hai lời bò dậy liền nhảy một phát lên người hắn, trực tiếp ôm chặt đối phương.
Triệu Dận: "......"
Hắn bị nhuyễn ngọc ôn hương() nhào vào trong ngực làm cho phát ngốc.
() Nhuyễn ngọc ôn hương (软玉温香): "Nhuyễn" (软): Dịu dàng ; "Ngọc" (玉), "Hương" (香) : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Cơ thể hắn cứng đờ, lạnh lùng nói: "Vương phi sáng sớm đã ôm......"
Nghe kỹ, giọng nói hắn trừ bỏ lạnh nhạt, còn có chút khẩn trương không được tự nhiên.
Triệu Dận nói được một nửa thì dừng lại.
Bởi vì hắn thấy mặt A Chiêu trắng bệch.
Thân mình trong lồng ngực hắn còn đang run nhè nhẹ.
Nàng hình như đang sợ hãi. Triệu Dận ý thức được điều này.
~~~~~