Hôm đó Harry bị người ta đánh lén ở sân bay, hắn vội vàng chạy đi bắt người, kết quả tìm không được lại còn gặp phải địch thủ của anh trai- Du Niệm.
Hắn với cô ta cũng không thân quen, nói biết mặt nghe còn được, vì thế mà cứ như vậy lướt qua nhau.
Vệ sĩ cũng đã bắt được người đàn ông kia, Harry nhìn đồng hồ, điểm hp, hắn vội vàng bảo vệ sĩ trông chừng tên kia cho tốt, bản thân lái xe đưa mẹ đến bệnh viện.
Đến nơi thì cuộc phẫu thuật cũng đã tiến hành xong một cách thuận lợi. Xương Lữ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hai người liền đi nhìn cháu trai trước, để Xương An Diệp cho Cẩm Thiệu Huân chăm sóc.
" Là người này á??" Xương An Diệp nhìn hình ảnh trên giấy tờ, trên đó là hình ảnh của một thiếu niên anh tuấn, một cái nhíu mày cũng đủ soái khí bức người, trông mặt thì non nớt nhưng lại ẩn ẩn chút đáng sợ hung tợn.
" Em đã tra rất lâu đó. " Harry muốn kêu la trời đất luôn rồi.
Hắn nói: " Năm đó Du gia là kiểu nhà giàu mới nổi, lấy được dự án lớn từ tập đoàn Nhụy Thái vì thế mà rất dương dương đắc ý. Đối thủ của Du gia lúc đó là Uẩn gia. Uẩn Khúc Hoà cảm thấy chướng mắt liền sai người đi bắt cóc con nhà họ. Thì đó, bắt trúng Du Nhạc. "
Xương An Diệp: " Rồi sao nữa??"
" Em đã tìm đến ông ta, hỏi một chút. Ông ta sống chết không nhận là mình làm. Ai dè cho mấy con mồi liền mở miệng khai hết tên đám bắt cóc năm đó. Tổng có tên. " Harry chuẩn bị kĩ càng, đem thông tin mình tìm được đưa hết cho Xương An Diệp.
" A, tên này...."
" Là tài xế riêng của Du Niệm. "
" Ông ta cũng thuộc đám bắt cóc đó?? Vậy mà Du gia không điều tra ra?? "
" Vấn đề là ở chỗ Du gia không điều tra ra đó. " Harry thở dài, lười biếng nằm ườn ra sofa.
" Người cản trở Du gia tìm ra chân tướng chính là Du Niệm. "
Harry lại nhớ đến hôm mình bị đâm lén ở sân bay, lúc đó đuổi theo kẻ lạ mặt, tình cờ gặp được Du Niệm. Lúc đó hắn mà đoán ra được chính là cô ta, thì có phải đỡ tốn thời gian thêm mấy ngày không. Tức á.
Nói ngắn gọn nhất có thể thì chuyện năm đó cũng do một phần Du phu nhân thiên vị Du Nhạc mà hạ thấp Du Niệm mà ra.
Năm đó Du phu nhân cùng người con đến thủy cung Nguyệt Ngân xem thể giới dưới nước. Vì thủy cung này mới mở nên đông người. Du phu nhân này ôm Du Nhạc trên tay, sợ nhóc ấy lạc mất.
Đáng lẽ trong anh em, dù là chị gái nhưng ít ra cũng phải ưu tiên con gái hơn. Nhưng ở đây, Du Niệm một mình lủi thủi phía sau nhìn mẹ cùng hai anh trai và em trai vui vẻ phía trước.
Du Nhạc lúc đó đơn thuần, thấy Du Niệm không vui liền chạy đến lôi kéo cô ta đi xem. Ai dè Du Niệm chần chừ không đi, chỉ ngó có mấy giây mà lạc mất người lớn.
Đồng lúc đó, bọn bắt cóc do Uẩn Khúc Hoà cũng đến, tìm thấy thời cơ, bịt miệng Du Niệm tính bắt đi thì bị Du Nhạc hung hăng cắn rách cả da.
Một trong tên là tài xế riêng của Du gia, hiểu được tình hình liền sai mấy tên còn lại bắt Du Nhạc. Du Nhạc được Du gia yêu quý hết mực, bắt Du Nhạc sẽ có lợi hơn. Du Niệm bị ghẻ lạnh, cho dù có bị bắt cũng không quan tâm nhiều.
Lúc đó xung quanh rõ ràng có người nhưng Du Niệm lại nhắm mắt làm ngơ, không hề lên tiếng cầu cứu, cứ thế mà để Du Nhạc cứ thế bị ném lên xe, đem đi.
Du phu nhân nghe tin con trai cưng bị bắt cóc, oán hận Du Niệm ngút trời, may mà hai con trai lớn ngăn cản và an ủi, nếu không Du Niệm chắc chắn sẽ bị bóp chết.
Du Niệm năm đó chỉ tuổi. Chứng kiến mẹ ruột đối xử vậy mà tàn khốc với mình như vậy. Tâm can nhỏ bé cũng không chịu nổi mà bị tổn thương. Cô ta đi tìm tên tài xế thuộc tên bắt cóc đó, làm một cuộc giao dịch.
Chỉ cần Du Nhạc không trở về được Du gia, cô ta sẽ đưa ông ta gấp số tiền mà ông ta muốn.
Du Nhạc bị bắt cóc, nhóc nhân lúc không có người để ý , chốn thoát được. Nhưng nhóc thân hình nhỏ bé, địch không được mấy tên bắt cóc cao to, bị bắt trở về, còn bị đánh đập một trận. Từ nhỏ được nuông chiều, cưng nựng hết mực, bị đánh xong cũng không chịu nổi mà lên cơn sốt cao.
Tên tài xế mới hỏi Du Niệm phải làm thế nào, Du Niệm tùy hứng nói là vứt đâu đó xa xa.
Trong lúc đó, Du Niệm cũng vận dụng hết tài năng của mình lấy lòng Du phu nhân, chính là hoàn toàn để bản thân có một chút hình bóng của Du Nhạc. Du phu nhân thấy hình bóng con trai cưng, tâm trí cũng dần bình ổn trở lại. Mặc dù biết rõ ràng đấy là Du Niệm nhưng vẫn bà ta vẫn luôn không ngừng tìm kiếm hình bóng con trai mình trong đó.
Du Nhạc vừa đói vừa rét, lại còn bị đánh đau toàn thân, sốt cao liên miên, bị vứt ở xó xỉnh một góc phố cũng suýt chết. May mắn có người đến giúp, đưa nhóc chữa trị, còn cưu mang.
Du Nhạc biết là mẹ ruột vẫn luôn tìm mình, ba mẹ nuôi thì lại nghèo khổ. Nhóc con mấy năm sau đó ngỏ ý muốn ba mẹ nuôi giúp đỡ trở về nhận người thân, như vậy mẹ ruột chắc chắn sẽ rất cảm kích, sẽ cảm ơn mà đưa họ tiền, như vậy quãng đời phía sau của ba mẹ nuôi cũng không cần phải vất vả nữa.
Nhưng... khi Du Nhạc sắp đến được Du gia nhận người thân, xui xẻo thay lại gặp Du Niệm. Nhóc này không biết người đầu xỏ khiến mình ra nông nỗi này chính là chị ruột của mình, sung sướng chạy đến nhận thân.
Ai ngờ Dự Niệm sửng sốt, ngoài giả vờ vui mừng, sau đó lại sai tên tài xế năm đó đem người đến thu dọn Du Nhạc.
Du Nhạc sau đó biết chuyện nổi khùng nhưng lại không thể làm gì. Trăm phương ngàn kế muốn trở về đều bị Du Niệm đập tan. Đã thế, Du Niệm còn cho người giết chết ba mẹ nuôi của Du Nhạc chỉ để cảnh cáo nhóc. Sau đó muốn thủ tiêu luôn nhóc, nếu không phải trong cái rủi có cái may thì nhóc cũng tiêu lâu rồi. Du Nhạc nhất thời lâm vào tuyệt vọng.
Hai đứa trẻ nhỏ như vậy. Một đứa bị ép đến tay dính máu, một đứa lại bị dồn đến không còn đường lui.
Xương An Diệp chỉ có thể biết thở dài: đúng là tai ương mà.
Du Niệm cùng lão tài xế đều bị Harry không dấu vết bắt đi. Hai người đó bị nhốt trong cùng một căn phòng.
Lão tài xế im lặng chờ đợi nhưng mà lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh. Du Niệm gào thét, nghe thấy tiếng chuột chít chít liền khóc lóc nhức tai.
Căn phòng tối tăm liền được chiếu sáng khi cửa mở ra. Một thiếu niên anh tuấn bước vào. Ánh mắt cậu ta không chút độ ấm, miệng nhếch lên, vô cùng sung sướng khi nhìn thấy hai người thảm hại như vậy.
Cậu ta cà lơ phất phơ kéo một cái ghế đến. Ghế ma sát với nền gạch, phát ra tiếng kêu chói tai. Cậu ta chính là Du Nhạc.
Du Nhạc đã lớn, năm nay tuổi vốn sẽ là một thiếu niên dương quang sáng lạn, sống trong nhung lụa, ăn không lo, ngủ không nghĩ, sẽ là một tiểu thiếu gia năm xưa đáng yêu dễ mến. Nhưng giờ thì sao, cậu ta chính là lưu manh đầu đường xó chợ, tay cầm con dao sắc nhọn, nghịch trong tay như nghịch đồ chơi. Ai oán nhìn hai con người kia.
Du Niệm nhìn thấy Du Nhạc, nháy mắt toàn thân còn hãi hùng hơn cả khi thấy chuột. Toàn thân run lên, hai hàm răng đập vào nhau.
" Tiểu Nhạc. " Du Niệm nỉ non, cô ta muốn tìm cơ hội sống.
Du Nhạc lại không cho cô ta một tia hy vọng. Con dao lạnh lùng đâm xuyên màng mắt, đem con mắt sáng sủa của cô ta móc ra. Du Niệm gào thét quằn quại trong đau đớn. Đôi mắt cứ thế mà bị móc ra. Dung nhan cũng bị hủy hoại.
Tên tài xế chưa kịp cử động liền bị một vật sắc lạnh thọc vào mồm, lưỡi lập tức bị cắt. Máu chảy đầm đìa.
Hai con người đau đớn, dãy nảy như cá chết. Du Nhạc từ lúc bước vào không nói lấy một câu nhưng ánh mắt ai oán, thống hận, bi phẫn của cậu ta nói lên tất cả.
Đều xuống địa ngục cả đi.
Harry đứng bên ngoài căn nhà, thấy Du Nhạc một thân toàn máu bước ra liền có lòng, đem khăn ướt cho cậu.
Hắn đang bao che cho tội ác a ~~ ರ╭╮ರ Nhưng đành chịu thôi. Ai bảo hai người kia nợ cậu ta, hắn là người ngoài, đành trơ mắt đứng nhìn thôi. Thiệt bi ai mà. ¯_ಠ_ಠ_/¯
" Cảm ơn. " Du Nhạc nhận lấy, ánh mắt đờ đẫn mà gục xuống. Harry sai vệ sĩ khiêng người lên xe, một nhóm ở lại xử lý xác của hai người kia.
Chiếc xe lăn bánh khỏi khu rừng, ánh sáng chói chang chiếu qua cửa kính. Nắng của mùa hè mới.
[ Chúc mừng kí chủ hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Phi thúy nhận được là . Chúc mừng. ]