Xương An Diệp mang thai được tháng thì đã sắp đầu tháng , gió lạnh qua đi, khí trời tươi mát tràn về. Mọi người trong nhà đều rất lo lắng. Ngay cả Mạc Tĩnh lúc trước không thích cậu cho lắm bây giờ cũng mong chờ cháu nội ra đời, vì thế mà thái độ ôn hoà hơn rất nhiều.
Nghe bác sĩ nói rằng tầm nửa tháng nữa có thể mổ sinh được rồi, lúc đó là thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng mà cái trọng điểm mà Cẩm Thiệu Huân nghe được chính là " mổ sinh". Hắn bỗng dưng còn cảm thấy sợ hãi hơn cả người phải đi đẻ - Xương An Diệp. Đệch mợ nó! Tại sao lại phải mổ?? Như vậy sẽ rất đau.
" Anh làm em chóng mặt quá đấy. Tránh qua một bên đừng chắn tivi của em. Cút, cút, cút. " Xương An Diệp đá đá con người cường tráng đang đứng trước mặt mình, một phát che mất cả cái màn hình tivi.
Cẩm Thiệu Huân bỗng dưng sa sầm mặt mũi đè cậu trên sofa, ai ngờ lại bị vướng cái bụng to của Xương An Diệp khiến Xương An Diệp phì cười.
Đếm ngược còn ngày, Cẩm Thiệu Huân sợ đến lúc sinh phải cồng kềnh đi từ nhà đến bệnh viện, hắn dứt khoát bao luôn một tầng của bệnh viện tư nhân nhà bạn tốt.
Xương An Diệp nhập viên theo dõi ngay trong ngày hôm đó.
Quách Thành Danh là con nhà nòi bác sĩ nhưng ếu phải bác sĩ. Hắn bây giờ còn vẫn lông nhông với mấy cô em gái chân dài mông cong ngoài kia, nghe thấy Cẩm Thiệu Huân đem vợ đang mang thai đến bệnh viện nhà mình chuẩn bị công cuộc sinh đẻ. Con mắt thiếu chút nữa rớt xuống sàn mà hỏng. Tam quan vỡ vụn trong tích tắc.
Quách Thành Danh thầm chửi thề một câu, bỏ lại mấy cô em xinh xẻo mà phóng xe như điên đến bệnh viện. Loạn thật rồiiiiiii.
" Con mẹ nó, mày có vợ, lại còn mang thai lúc nào mà tao méo biết. Đừng bảo vợ mày là Du tiểu thư mặt trắng doạ người kia nhá. "
Chưa nhìn thấy cái người đã nghe thấy giọng, Cẩm Thiệu Huân không thèm để ý tới, múc một bát canh mà bảo mẫu hầm vẫn còn nóng hổi, đặt lên bàn cho Xương An Diệp.
Xương An Diệp tò mò ngó đầu. Đúng lúc cùng Quách Thành Danh bốn mắt đối nhau.
Xương An Diệp: ʘ‿ʘ
Quách Thành Danh: (´⊙ω⊙`)!
" Ôi con trai, mày lừa con ngoan nhà ai thế này. Ba mày mới đi công tác có mấy tháng, mày đã mang vợ con về rồi. "
" Câm miệng. " Cẩm Thiệu Huân lườm hắn một cái: " Không thấy đang ăn tối à, phiền phức. "
Quách Thành Danh nhướn mày, chạy lại kéo một cái ghế ngồi đầu bên kia giường bệnh, rất không có liêm sỉ: " Ai chà, sao mày biết tao chưa ăn tối?!!! Đúng là con trai tao. "
Cẩm Thiệu Huân nhìn hắn một cái, chưa đầy mấy giây sau liền có mấy vệ sĩ áo đen cao to lực lưỡng tiến vào, hai người hai đầu, kéo tay, lôi chân Quách Thành Danh ra ngoài.
" Đệch mợ, đồ thấy sắc quên bạn. Tồi tệ, em dâu... tên gì ý nhỉ... khuyên em đừng lấy nó. Bỏ nó đê !!! "
Xương An Diệp nhìn Cẩm Thiệu Huân: " Hai người tính cách có vẻ khác nhau một trời một vực, vậy mà vẫn làm bạn được. "
Cẩm Thiệu Huân ngay lập tức nói: " Không có. Anh là chủ nợ, nó là con nợ, nó nợ anh hơn mấy vạn chưa trả. Anh phải chông chừng không là nó chốn nợ. Không có tiền, nghèo rồi , vợ bỏ thì phải làm sao. (((;ꏿ_ꏿ;))) "
Xương An Diệp: "...."
Quách Thành Danh được đặc xá vào thăm Xương An Diệp thì cũng đã là sáng ngày hôm sau.
" A... không ngờ luôn đó con trai, mày cưa được cả con trai hoàng tử Anh luôn. "
Quách Thành Danh đẩy đẩy tay Cẩm Thiệu Huân, vẻ mặt rất chi thiếu đòn. Cẩm Thiệu Huân liếc hắn.
" Bác Quách kêu mày không đi làm bác sĩ thì đến tập đoàn bác ấy giới thiệu làm việc. "
" Lại thế, tao giờ chưa có hứng thú ngồi trên bàn gỗ gặm giấy tờ. "
" Bác Quách nói sẽ chặt gãy chân mày. "
" Mày nhìn tao sợ chắc." ┬─┬ノ(ಠ_ಠノ)
" Bác Quách nói sẽ cấm túc mày. "
" Chân trên người tao. Tao chạy được tốt." (/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~
" Bác Quách nói sẽ đóng băng tài khoản của mày. "
Quách Thành Danh: "...." Đệt !!!!!!!!!!
" Mày nói nghe thử cha tao sắp xếp cho tao đến chỗ nào?? Tao cảm thấy tao vẫn phải phấn trấn tinh thần đi làm việc thôi, nếu không sẽ uổng công mong đợi của ba tao."
Đếm ngược ngày, Cẩm Thiệu Huân mang toàn bộ công việc đến bệnh viện, trong vòng một đêm muốn hoàn thành tất cả.
Xương An Diệp rót cho hắn cốc nước, lo lắng nhìn hắn: " Anh đừng làm nữa, làm nhiều như vậy chưa ngơi tay, sắc mặt cũng kém đi rồi. Đừng để con trai còn chưa chào đời mà ba ba lớn đã ngã bệnh chứ! "
Cẩm Thiệu Huân ôm cậu, để cậu ngồi lên đùi, hôn hôn: " Không chán?? Anh làm nhanh sẽ xong ngay, xong rồi sẽ bồi em, như vậy sẽ không chán. Từ bây giờ đến lúc sinh còn chưa đến ngày, phải cận thận một chút.... "
Xương An Diệp cũng ôm hắn, chân tay lắc lư, im lặng nghe Cẩm Thiệu Huân thao thao bất tuyệt về những việc cần chú ý. Cả trọng lượng nặng nề của cơ thể đè lên Cẩm Thiệu Huân nhưng hắn lại không kêu ca một tiếng nào, ánh mắt ánh lên vẻ nhu hoà khó cưỡng.
Mùa hè đến, hoa phượng đỏ rực cả một góc trời.
_________________________________