~Bảo bối nhà hắn, quá dễ lừa thì phải làm sao đây~
Xương An Diệp chỉ thấy một mảng đen sì trước mặt. Phía trước có một đứa trẻ mới t, bé như vậy mà rất anh tuấn, đôi mắt đen láy, nghiêng đầu nhìn cậu.
Xương An Diệp cũng nhìn nó, nó lại nở nụ cười vô cùng tươi tắn vô ưu vô lo, đứa bé bỗng dưng đang cười thành khóc. Nó gục xuống, khóc đến thương tâm, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt bỗng dưng biến hoá. Là hắn. Cậu có chút hoảng hốt, muốn gọi tên Tạ Xuyên lại phát hiện mình không thể mở miệng.
Tạ Xuyên phía trước thống khổ nói với mình: hắn đau lắm, còn rất sợ nữa nhưng bên cạnh không có ai. Nếu có thì xung quanh đều là người xấu, muốn đem hắn đi, càng nói càng khóc dữ hơn.
Xương An Diệp lòng đau như cắt muốn ôm nó an ủi, bàn tay còn chưa chạm vào, nó đã hoá thành cát bụi. Xương An Diệp ngơ ngẩn, lại không phát hiện nước mắt chảy dài không ngưng.
Mà lúc đó, Tạ Xuyên ngồi bên cạnh giường, nhìn Xương An Diệp đang lâm vào hôn mê, bất đắc dĩ mà cười, cánh tay do dự nâng lên rồi lại hạ xuống. Ngay cả thâm tâm cũng đau khổ.
Yên Tử Ngạn bên cạnh nhìn đồng hồ, chậm chạp lên tiếng nhắc nhở: " Sắp muộn rồi."
Tạ Xuyên rũ mi, trầm mặc nhìn tay hai người, mãi một lúc mới nói: " Cậu có thể đi trước."
" Vậy mau lên đó." Yên Tử Ngạn gõ gõ mặt đồng hồ, có chút không an tâm nhưng vẫn phải rời đi.
Tạ Xuyên híp con mắt, mặt không biến sắc chém đứt một ngón tay của mình. Đeo lên đó một chiếc nhẫn, rồi lại đeo một cái lên ngón áp út của Xương An Diệp. Nâng tay cậu, đặt lên một nụ hôn chính chỗ đó. Hai cái nhẫn này là một cặp. Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ lìa xa.
Đặt ngón tay lìa đó vào lòng bàn tay Xương An Diệp, có lẽ là cậu cảm nhận được, bèn nắm chặt lấy nó. Tạ Xuyên thời khắc này , đáy lòng dâng lên một mạt vui vẻ.
Cho dù không có hắn, vậy thì nhớ đến hắn một chút thôi cũng được. Mọi khổ sở, đau đớn, bất hạnh cứ để hắn gánh vác. Chỉ cầu mong, Tiểu Diệp của hắn, cả đời bình an
Phía bên căn cứ Tinh Thần và rất nhiều căn cứ khác, báo động dồn dập kêu vang cả căn cứ khiến ai nấy đều hãi hùng. Báo động này thì biểu hiện cái gì? Chính là có rất nhiều tang thi đang đến đây.
Tất cả dị năng giả trong mỗi căn cứ cũng không còn nhiều, nhất là căn cứ Tinh Thần, tổn thất một đội trưởng có năng lực như Giang Vọng Duy, lại còn mất tích hơn người đi theo hắn.
Người ít như vậy, thế mà đứng từ trên đỉnh quan sát, lại thấy hàng vạn tang thi cấp cao như bão táp thẳng tiến đến từng căn cứ một.
Nhất thời không chỉ người thường, ngay cả dị năng giả hay những cấp cao đều hốt hoảng trước sự tổng tấn công của đám tang thi.
" Tôi đã nói nhưng các người lại không tin." Một nam nhân áo choàng đen lắc đầu, khoé miệng nhếch lên một mạt khinh thường.
Mấy lão già cấp cao của căn cứ Tinh Thần rối rắm, trưng cầu ý kiến nam nhân. Nam nhân như đạt được ý nguyện, ý cười càng sâu:
" Nếu như muốn tôi giúp, vậy sau khi thắng, quyền quyết định toàn bộ sẽ thuộc về tôi."
Mạng sống là quan trọng nhất, mấy lão già liền gật đầu ngay lập tức. Nam nhân vung tay, cười to bước ra khỏi căn phòng.
Đám tang thi cấp cao đương nhiên có trí khôn, không phải cứ ngu ngốc mà đâm đầu cào cửa, chúng tập hợp những tang thi có dị năng, chính nó phá cửa. Đoàn quân rầm rộ tiến vào.
Nhưng chưa đi được một nửa, mặt đất liền sụp nở, một số tang thi không đề phòng liền rơi xuống, không cách nào trèo lên, chưa hết, đất đá cứng rắn như những viên đạn, xé gió bay đến, cho dù có tránh được một lần nhưng cũng không thể tránh được mãi.
Nam nhân đứng trên sà ngang của một mái nhà, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Chưa đến một lúc, thế mà đám tang thi nhiều như vậy bị đánh cho vơi đi còn nửa. Đám còn lại tức giận, bắt đầu điên cuồng giết những người gần đó.
Nam nhân kia có thế thượng phong, đám tang thi chết dần, ngã xuống như ngả rạ.
Lúc này một đạo sáng đánh về phía nam nhân, lửa bốc lên cao ngùn ngụt, lan toả bốn phương tám hướng. Mọi người thê thảm bỏ chạy.
" Ngươi vậy mà vẫn có thể đứng đây đánh nhau. Thực là bái phục đó Tư Đồ Hạc." Yên Tử Ngạn một thân trắng muốt quỷ dị đứng ở toà nhà đối diện.
Tư Đồ Hạc nhìn hắn. Muốn nói lại thôi. Ủa rồi sao đi đánh nhau lại mặc đồ trắng?! Bẩn chết đi được.
Không biết suy nghĩ nhưng nội tâm vẫn thích gào thét Yên Tử Ngạn: Ta thích đấy, ta thích đi đánh nhau mà mặc đồ trắng đấy thì làm sao.
Tư Đồ Hạc không thèm nói chuyện với hắn, dứt khoát ra tay trước.
Yên Tử Ngạn cả kinh: mình hỏi mà không thèm tiếp chuyện luôn, cục súc tiếp chiêu, cáu giận mà ra tay rất nặng.
Chính là lại có người xen ngang, Tạ Xuyên đứng bên Yên Tử Ngạn, nói : " Đổi vị trí, mày chỉ huy bên ngoài."
Yên Tử Ngạn sảng khoái nhường chân: " Được rồi. "
" Tiểu Diệp đâu?" Tư Đồ Hạc mở miệng đầu tiên. Tạ Xuyên nói: " Tao vẫn có điều thắc mắc, hôm đó hai người nói chuyện riêng, Tiểu Diệp đã nói gì với mày, mà mày lại dễ dàng buông tay như vậy?! Không phải là mấy giây trước hùng hổ lắm sao??"
Tư Đồ Hạc vừa nghe vấn đề này, cả người liền không thoải mái, tay nắm chặt, đáy mắt xẹt qua mạt sát ý nhưng lại không dành cho người trước mặt.
__________________________
Hôm nay đi thi, ôi, thế là toi !!!! (;ŏ﹏ŏ)
Tâm trạng lên dốc xuống đèo và tụt luôn xuống bà dốc. ಥ‿ಥ