Cố Nhất Hiên huy động lực lượng vô cùng lớn, Xương gia cũng góp phần làm cả một khu rừng phía Bắc trong màn đêm nháo nhào.
Xương An Diệp vẫn rất kiên trì khuyên nhủ hai tên to con kia. Bọn chúng lay động rồi đấy chứ nhưng đm giúp thì giúp đi lại cứ đùn đẩy.
Xương An Diệp vặn vẹo, dùng sức muốn tháo dây thừng. Một trong hai tên kia nhìn thấy nhưng lảng tránh, không nói gì. Xương An Diệp âm thầm chẹp môi, tiền nhiều cái là bỏ chơi ngay.
" Anh em, tôi gỡ được dây thừng rồi. Chuồn trước nhé." Xương An Diệp gõ vai hai tên kia, không để hai người phản ứng đã vùng lên chạy hì hục.
Yến Nhiên Xảo phản ứng đầu tiên, gào lên giận dữ:" Mau bắt nó lại, bằng mọi cách phải lôi nó về đây cho tôi. Hai người là phế vật hả, một tên ốm yếu thấy mẹ mà cũng không giữ được. Cút đi bắt người mau lên."
Hai tên kia nhìn Yến Nhiên Xảo như muốn ăn tươi nuốt sống. Đã trả bọn hắn được tý teo tiền mà còn dám lên mặt. Vẫn là tên vừa chạy có phần trăm tin cậy hơn ả này.
Một tên liền đuổi theo Xương An Diệp, một tên quay người bắt Yến Nhiên Xảo.
Xương An Diệp chạy muốn bở hơi tai mà vẫn thấy chung quanh là rừng rậm. Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát liền nghe được tiếng chân chạy dồn dập lại đây.
Xương An Diệp quay đầu, vẻ mặt liền nở nụ cười rạng rỡ : " Nhất Hiên a"
Cố Nhất Hiên dẫn theo một đám người chia nhau, kết quả đi bên hắn chỉ còn có Thẩm Nam Hằng. Vừa thấy Xương An Diệp, Cố Nhất Hiên liền nhanh bước, lao đến ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào: " Tiểu Diệp."
" Nè thằng nhóc kia, đứng lại." Một trong hai tên to con chạy đến.
Cố Nhất Hiên đứng chắn trước mặt Xương An Diệp bảo hộ cậu. Thẩm Nam Hằng cũng giương mắt đề phòng.
" Mày kêu sẽ trả cho bọn tao tiền gấp lần nếu bọn tao giúp mày. Bây giờ thoát rồi, còn có đồng bọn đến cứu. Nếu không xì tiền ra ngay lúc này thì cả bọn mày đều đừng hòng đi đâu." Tên kia trừng lớn con mắt mà hung doạ.
Xương An Diệp vỗ vai trấn an Cố Nhất Hiên, tự mình lấy ra trong túi Cố Nhất Hiên danh thiếp đen tuyền đưa cho tên kia
" Đương nhiên làm người phải giữ uy tín. Đây là danh thiếp của Cố thị. Hôm nào đến lấy tiền, alo một cái, tiền luôn sẵn sàng a."
" Sao mày kêu Xương thị?" Cố thị dạo này rất nổi, hắn sợ đụng không được.
Xương An Diệp bạnh cằm, đẩy Cố Nhất Hiên lên: " Anh em , nhìn xem, khí chất này là cái gì hả? Là khí chất của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị đó.
Xương thị cách Cố thị km hướng Nam. Không lấy tiền được ở Cố thị thì sang Xương thị nhé."
Tên kia nhét danh thiếp vào túi, chỉ chỉ : " Tạm tin mày ó."
Xương An Diệp vẫy tay: " Ok ông anh. Cảm ơn nhiều nghe."
Cố Nhất Hiên lúc này mới xem xét xung quanh cậu, chỉ thấy cổ tay in hằn vết dây thừng sưng đỏ thì không còn gì khác. Hắn cũng yên tâm hơn rồi.
Thẩm Nam Hằng vỗ vai cậu: " Không sao là may rồi. Mà mày lại thoát được? Họ Yến kia đâu rồi?"
Xương An Diệp phất phất tay, vẻ mặt chán ghét: " Có tý tiền cũng đòi thuê bắt cóc, lại còn hai tên vô cùng lợi hại nữa chứ. Xem xét một chút thì có thể là do bọn hắn thiếu tiền, cần gấp một khoản nào đó nên tạm thời nhận vụ này. Thương lượng đẩy cao giá tiền liền có thể xoay chuyển tình thế. Yến Nhiên Xảo vẫn ở đó, có khi bị hai tên đó bắt rồi." Nói xong còn cười to
" Đây phải gọi là gậy ông đập lưng ông. Lợi hại không?"
" Lợi hại." Cố Nhất Hiên nhu nhu mái tóc cậu cười đến ôn nhu, giọng nói nghẹn lại mang theo chút đau lòng: " Nhưng không thể làm bản thân bị thương. Mình sẽ rất buồn."
" Được! " Xương An Diệp cũng vui vẻ đồng ý.
Thẩm Nam Hằng một bên che mắt ôm tim : " Vcl , cẩu lương như sông như biển, mù mắt cẩu chưa cưa đổ được người yêu như tao. Thôi đm, tao phắn trước đây."
Dứt lời xách mông chạy thẳng, một bộ dáng rất biết điều làm Xương An Diệp không khỏi bật cười.
Mấy ngày hôm sau xuất hiện một tin tức giật gân làm Xương An Diệp cũng ngu ngơ.
Yến Nhiên Xảo bị ai đó phanh phui rất nhiều chuyện. Ví như mỗi lần thi môn , nàng ta đều gian lận, ví như nàng ta có quan hệ mập mờ với một phú nhị đại đã có gia đình, ví như vào được Cố thị thực tập cũng là do quan hệ....
Mấy chuyện này đều thường cả, Xương An Diệp biết hết rồi. Chỉ là Yến Nhiên Xảo phải vào tù vì tội cố ý gây thương tích và giết người không thành, nói ra thì cũng phải ăn cơm tù mấy chục năm, gần hết một cuộc đời người.
Nghĩ đến lần trước suy đoán Cố Nhất Hiên sai người lấy trộm bản thảo của Yến Nhiên Xảo. Không lẽ lần này cũng là hắn.
Xương An Diệp đợi Cố Nhất Hiên làm xong hết việc, hai người ngồi đối diện nhau. Xương An Diệp lên tiếng
" Lấy bản kế hoạch của Yến Nhiên Xảo là do cậu sai người đi lấy?"
Cố Nhất Hiên gật đầu không do dự.
" Hôm mình bị ngã xe, cô ta còn bị nặng hơn cả mình là do cậu sai người đi làm?
Cố Nhất Hiên tiếp tục gật đầu.
" Tống cô ta vào tù cũng là do cậu?"
Cố Nhất Hiên nói: " Đó đã là rất nhẹ. Cô ta làm Tiểu Diệp đau."
Xương An Diệp có chút đau lòng : " Thực ra thì mình là cố tình để cô ta tiếp cận Thẩm Nam Hằng. Cũng chính mình hôm dự tiệc nhà cậu âm thầm kêu bảo vệ cho cô ta vào. Còn cả mình là người đưa cô ta vào Cố thị thực tập."
Chính là Cố Nhất Hiên làm nhiều việc cho mình như thế, lặng lẽ giúp cậu giải quyết vẫn đề dư thừa, nhưng mình lại chưa từng nghĩ đến cho hắn. Còn cố tình để Yến Nhiên Xảo bên cạnh hắn, mặc dù hắn rất là không thích.
" Nhưng là do mình muốn cô ta biết cậu không thể đụng vào, muốn cô ta thân bại danh liệt, như vậy cô ta sẽ không cứng đầu tìm cách tiếp cận cậu. Nhất Hiên, có phải cậu thất vọng về mình lắm không? Thực xin lỗi. Nếu cậu tức giận, mình không có ý kiến. " Xương An Diệp cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng tự trách. (╥﹏╥) Từ khi nào mà cậu trở nên ngu ngốc như vậy.
_____________________________________
Thực sự là cảm thấy não mình bị bốc hơi vốn ngôn từ rồi. (ꏿ﹏ꏿ;)