Hạ Kỳ Như không phải không muốn xử lý chuyện này giúp Khởi Phong mà là cô không có thời gian để xử lý.
Cô hiện tại cũng đang bị người ta quấn chân không dứt ra được, tên này bám dai đến mức cô tức đến bật cười.
"Công tước đại nhân, rốt cuộc ngài đang muốn làm gì vậy?"
Eric thấy cô cười liền híp mắt lại.
Hắn quan sát cô ba năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô cười.
Dù chỉ là một nụ cười khẩy, nhưng có thể bởi vì giá trị nhan sắc cao nên cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm cho lắm.
"Ta đã từng nói rồi, ta rất thích mùi vị của cô.
Ta muốn cô trở thành người của mình."
Hạ Kỳ Như cảm thấy tính cách lẫn khuôn mặt của người này khá quen, nhưng cô nhất thời không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.
Bây giờ nghe hắn nói vậy liền nhíu mày khó hiểu.
"Mùi vị? Máu ta sao?"
Eric thầm nghĩ một lát, cũng không rõ bản thân có thật sự bị mùi máu của cô thu hút hay không, nhưng hiện tại đây dường như lại là lý do hợp lý nhất.
Thế là hắn không chút do dự gật đầu.
"Cứ coi như vậy đi."
"Tiếc quá, máu của tôi rất quý giá, không phải ai muốn uống cũng được đâu."
Hạ Kỳ Như vừa nói xong bỗng cảm thấy không gian xung quanh giống như bị bóp méo, cả người hơi nóng lên, cảm giác bị áp bức rất rõ ràng, giống như muốn nghiền ép cô thành bột mịn.
Cũng may cảm giác khó chịu này không kéo dài lâu, chỉ sau vài giây liền ngừng.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Eric nhìn không gian xung quanh rồi lại quay sang nhìn Hạ Kỳ Như, có vẻ như hắn cũng có cảm nhận được sự thay đổi của không gian xung quanh.
Đáp lại hắn là giọng nói tràn ngập hận ý của thiếu nữ đối diện, vẻ mặt cô đã lạnh sẵn nay lại càng lạnh hơn, giống như muốn đông chết người đến nơi vậy.
"Thằng nhóc thối tha, cậu chờ đó cho chị."
Nói xong liền hùng hổ xông xuống dưới lầu.
Eric muốn đuổi theo cô nhưng hắn chợt sững lại khi nhìn thấy hình ảnh bên ngoài cửa sổ.
Hắn nhớ thời gian hắn đến đây là vào lúc mặt trời chuẩn bị lặn, lúc đó bên ngoài vẫn còn nhìn rõ quang cảnh xung quanh.
Nhất là hàng cây xanh bị nhuộm đỏ bởi ánh nắng cuối ngày, khắc hoạ nên một bức tranh hoàng hôn thật đẹp.
Nhưng bây giờ bên ngoài cửa sổ tối om, giơ tay không thấy năm ngón.
Nếu hắn chỉ là người bình thường, hắn sẽ chỉ cảm thấy có thể là do trời tối.
Nhưng hắn là huyết tộc, mà huyết tộc luôn thức dậy vào lúc nửa đêm, tầm nhìn vào ban đêm đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Vậy tình hình bây giờ là thế nào vậy?
Eric nhớ đến thái độ kỳ lạ ban nãy của Hạ Kỳ Như liền lập tức đuổi theo cô.
Hắn cảm giác bọn họ hình như vừa bị dịch chuyển đến một chiều không gian khác.
Lúc hắn chạy xuống dưới, Hạ Kỳ Như đang đứng giữa phòng khách, vẻ mặt đen như đít nồi cháy.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là xung quanh vắng tanh không một bóng người, giống như chỉ còn mình hắn và cô tồn tại.
Eric kìm không được mà lên tiếng hỏi cô.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vẻ mặt của Hạ Kỳ Như có hơi kém, nhưng chí ít không còn quá lạnh lùng như ban nãy mà có vài phần bất lực.
"Không có gì."
Cô lại tiếp tục bị con giai cưng hố tiếp thôi.
"Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?"
Eric vừa hỏi xong liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ.
Khuôn mặt nhỏ vừa mới bình tĩnh trở lại kia lại có xu hướng muốn đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Eric: "..." Hắn lại nói sai cái gì rồi sao?
"Này, sao cô không trả lời tôi?"
"Đây là nhà của tôi."
Hạ Kỳ Như nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, Eric sau một vài giây trì độn cũng lập tức bước nhanh theo cô, trước đó vẫn không quên điều chỉnh vẻ mặt trở về vẻ ôn hoà thường thấy.
Đối với hắn mà nơi, vẻ ngoài chính là thứ quan trọng nhất.
Cho dù có vội vã, hắn cũng sẽ không để mất đi vẻ ưu nhã của mình.
Nhưng dù vậy trong lòng hắn vẫn không ngừng tự hỏi vì sao quê nhà của cô lại là một nơi tăm tối như vậy.
Quả thật không hợp với vẻ ngoài của cô chút nào.
Nhưng hắn không dám hỏi, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, hắn vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Khụ.
Mấu chốt là nơi này khiến hắn có cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như có hàng trăm, hàng nghìn ánh mắt đang ẩn nấp ở trong bóng tối, chỉ chờ hắn sơ sẩy liền lao ra xử lý hắn ngay lập tức.
Nhưng chỉ cần hắn đi gần cô một chút, cảm giác đó liền biến mất không còn chút dấu vết, vì vậy hắn lúc này không thể đắc tội cô được.
Bởi vì vừa đi vừa mải suy nghĩ nên Eric bị lạc mất Hạ Kỳ Như, đến lúc hắn nhận ra điều này thì đã muộn rồi.
Nhưng hắn cũng không dám đi lung tung, chủ yếu là bởi nơi này quá tăm tối tựa như vực sâu vạn trượng khiến hắn có cảm giác bản thân chỉ cần bước về phía trước một bước liền rơi xuống đó ngay lập tức.
Lại thêm từ khi hắn lạc mất Hạ Kỳ Như, cái cảm giác như có rất nhiều rất nhiều người đang ẩn nấp trong bóng tối để quan sát hắn lại lần nữa xuất hiện.
Trước kia hắn không hiểu cảm giác bị kẻ khác coi như con mồi để săn là bởi hắn là luôn là người đi săn.
Trong mắt hắn, con mồi càng hoảng loạn chạy trốn hắn lại càng thích thú, thậm chí dù đã bắt được hắn cũng không lập tức hút máu ngay mà vờn bọn họ trước, khiến bọn họ trải qua cảm giác khủng hoảng chưa từng có.
Lúc đó hắn coi chuyện này là một thú vui, thật không ngờ tới có ngày bản thân lại phải trải qua cảm giác này, đúng là vật đổi sao dời.
Hạ Kỳ Như chẳng lẽ là khắc tinh của hắn à?
"Anh đứng đây là gì vậy? Ngắm cảnh à?"
Eric đứng nguyên tại chỗ khoảng mười lăm phút thì Hạ Kỳ Như mới phát giác ra hắn không đi theo mình, cô chỉ có thể đau đầu quay lại đón hắn.
Vừa thấy cô, cái cảm giác bị người nhìn chằm chằm kia lại lần nữa biến mất, hắn lúc này mới dám thả lỏng tinh thần, đồng thời nhìn cô với vẻ thắc mắc.
"Xung quanh tối đen như vậy, làm sao cô nhìn được đường đi?"
Hạ Kỳ Như nhìn lại hắn như nhìn thằng thiểu năng.
"Anh có bao giờ đi lạc trong nhà của mình chưa?"
Bây giờ bảo cô nhắm mắt cô còn đi được kìa, như thế này đã là gì.
Eric nhìn cô nuốt khan một cái, sau đó hắn bước lại gần cô nói như thì thầm.
"Nhà cô hình như có khách không mời mà đến thì phải."
Nói xong lại nhìn xung quanh với vẻ đề phòng.
Hạ Kỳ Như hơi lùi ra sau một bước.
"Anh đang nói anh à?"
Mặc dù tự ý đến đây không phải lỗi của anh ta, nhưng anh ta quả thật không được mọi người ở đây chào đón cho lắm.
"Hả?"
Eric mất một khoảng thời gian mới hiểu ý cô nói là gì, hắn tức đến mức suýt chút nữa đã không giữ được hình tượng của mình.
"Tôi nói nghiêm túc đó, cô lẽ nào không cảm thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm chúng ta sao?"
"Không phải chúng ta, là nhìn anh."
"..."
Hạ Kỳ Như phớt lờ vẻ mặt ngẩn ngơ không hiểu gì của Eric mà bình tĩnh nói tiếp.
"Anh xâm nhập vào địa bàn của chủ nhân chúng nó, chúng nó đương nhiên phải canh chừng anh rồi.
Nhỡ anh táy máy cắn tôi một phát thì làm thế nào."
Eric: "!!!" Bình tĩnh, hắn là một quý tộc, hắn không thể văng tục được.
Eric tự an ủi bản thân hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, nhưng hắn vẫn không sợ chết mà nói móc cô.
"Tôi không ngờ đến trong nhà cô lại nuôi mấy thứ kỳ lạ như vậy đấy."
"Cũng bình thường, nếu anh muốn lát tôi cho anh xem vài thứ hay ho hơn."
Đảm bảo khiến cho anh sợ nơi này đến già.
"Không cần." Eric nói nhanh như sợ bị cô cướp lời.
Sau khi nói xong hắn lại có chút hối hận, vì thế lại nói với cô: "Nhưng cô có thể cho tôi biết mấy cái thứ đang nhìn tôi chằm chằm trông như thế nào không?"
Không nhìn thấy kẻ thù của mình ở đâu thật sự rất bức bối mà.
Hạ Kỳ Như nhìn hắn bình tĩnh đáp.
"Trông như thế này."
"Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy?"
"Anh vẫn luôn nhìn thấy chúng đấy thôi."
Cô nói xong liền búng tay một cái.
Sau cái búng tay kia, bóng tối xung quanh hai người dần lui tán đi, để lộ ra không gian xung quanh là những toà nhà cổ nằm dưới chân núi.
Cũng không rõ chúng nằm ở đây từ bao giờ, nhìn khá cũ kỹ giống như rất lâu rồi không có người sinh sống.
Phía xa xa còn có một cây cầu treo cũng cũ kỹ không kém, Eric chưa kịp nhìn xa hơn đã thấy Hạ Kỳ Như bước đi rồi.
Hắn vội vã đuổi theo sau cô.
"Này đợi tôi với."
Hạ Kỳ Như không chút kiên nhẫn đáp lại.
"Chân anh dùng để làm cảnh à?"
Chân dài gấp đối chân cô mà còn bắt cô đợi, rốt cuộc khoảng cách một bước chân của anh dài bao nhiêu vậy? Dưới cm à?
Eric lần đầu tiên bị người khác liên tục dùng lời nói công kích như vậy: "..."
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
HẮN NHỊN!!!.