vậy chúng ta chia nhau ra tìm đi. Hạ Lăng phản ứng rất nhanh, đợi Ngôn Cẩn ý thức được, cậu nhóc đã sớm rời khỏi đây rồi.
Ngôn Cẩn: "..."
Giờ anh lại còn phải hành thêm nghề bảo mẫu nữa sao?
Ngôn Cẩn liếc nhìn tòa biệt thự một chút, sau đó cũng nhanh chóng rời đi theo cậu ta.
Lục Cửu tạm thời không chết được, ngược lại là thằng nhóc Hạ Lăng kia mới đáng lo ngại kìa.
- nhóc con, có biết chạy loạn ở nhà của người khác là một hành vi rất bất lịch sự không?
Ngôn Cẩn giữ vai cậu nhóc lại nhẹ giọng nhắc nhở.
Chí ít cậu cũng đừng đi một cách quang minh chính đại như thế chứ?
Chúng ta hiện tại chính là khách không mời mà đến của anh rể cậu đấy.
Ngôn Cẩn giữ Hạ Lăng lại không để cậu chạy loạn, nhưng cậu nhóc rất sốt ruột tìm chị, hoàn toàn không để lời nói của anh ta vào tai.
Ngôn Cẩn chỉ có thể thở dài một tiếng.
Chiêu này của Hạ đại nhân quả nhiên bách phát bách trúng, dụ người nào người đấy liền tin mình một cách mù quáng.
Tốt thì có tốt nhưng vẫn rất phiền.
Hạ đại nhân, cô đừng có suốt ngày đi dụ dỗ con nhà người ta về bên mình rồi phũ phàng vứt bỏ...khụ khụ...là phũ phàng từ bỏ bọn họ như thế có được không?
Hạ Kỳ Như mà ở đây, cô nhất định sẽ kêu oan ngay lập tức.
Mị lực cô lớn, người gặp người thích cô biết làm sao được, cô cũng rất tuyệt vọng được không hả?
Cô dễ dàng lắm chắc!!!
"..."
- chú Ngôn, tôi cảm nhận được...
Hạ Lăng còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu của bọn họ đột nhiên xuất hiện một hố đen lớn...
Là Cảnh Thiên, hắn thoát ra được khỏi kết giới rồi.
Cả người hắn hiện tại đã khôi phục lại trạng thái bình thường, ánh mắt vô cảm lướt qua hai người Ngôn Cẩn và Hạ Lăng một chút rồi nhanh chóng rời đi.
- hắn ta muốn tìm Lục Cửu sao?
- chú Ngôn, mặc kệ hắn ta đi, tôi cảm nhận được khí tức của tiểu tỷ tỷ rồi.
Hạ Lăng hoàn toàn ngó lơ Cảnh Thiên, thấy chú Ngôn muốn đuổi theo hắn ta liền kéo anh về lại hướng của mình.
Ngôn Cẩn muốn phát điên.
Mấu chốt là linh hồn chị cậu không có ở đây, cậu cảm nhận bằng niềm tin à?
Còn nữa, anh rể nhà cậu sắp đi đời nhà ma rồi kìa!!!!
- đi cứu tỷ tỷ trước, tỷ ấy nhất định sẽ có cách cứu Khởi Phong sau.
Ngôn Cẩn nghe cái tên này xong liền ngu người rồi.
- Khởi Phong? Nhóc con, cậu nói lại lần nữa, tên thật của Lục Cửu là gì?
Hạ Lăng hiếm khi thấy Ngôn Cẩn kích động như vậy nên hơi sợ, ấp úng mãi mới chịu trả lời.
- Khởi Phong, làm sao vậy?
Khởi Phong?
Ngôn Cẩn nhớ thời gian trước, thế giới thứ ba có dị động.
Bởi vì chủ nhân của thế giới thứ ba tức Hạ Kỳ Như gặp chuyện chẳng lành, bất ngờ bị người ta đoạt xác hồi sinh, anh ta vốn định đến tìm hồn cô về, nhưng lại bất ngờ thấy bên cạnh cô có thêm một cái tên mới.
Khởi Phong.
Người này trong vô thức đã ký kết khế ước linh hồn với Hạ đại nhân nhà hắn, khiến mệnh của hai người này liền một thể, người này còn người kia còn, người này gặp chuyện người kia cũng sẽ gặp chuyện theo.
Nhưng tình hình trước mắt thì sao?
Nếu Hạ Kỳ Như thật sự còn sống, vậy "Hạ Kỳ Như" mà anh cứu ra từ kết giới là ai vậy?
Ngôn Cẩn nhớ lại lời Hạ Lăng nói liền quay sang nhìn cậu ta.
- nhóc con, cậu nói chị cậu hiện đang ở đâu?
Nếu anh ta đoán không lầm...
Hạ Kỳ Như có khả năng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh!
...
Biệt thự Lục gia.
- Khởi Phong, còn nhớ ta là ai không?
Lục Cửu nhìn người đàn ông trước mặt vẻ mặt không có cảm xúc.
Đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không nghĩ được câu hỏi nào mới mẻ hơn à?
- sao vậy? Không hoan nghênh ta đến đây sao?
Cảnh Thiên nhìn Hạ Kỳ Như ngồi ngoan ngoãn ở một góc kia, vẻ mặt có chút châm biếm.
- cô ta đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Xứng đáng để ngươi tiêu tốn năng lực của mình để bảo vệ cô ta sao?
Lục Cửu vẫn không buồn trả lời hắn ta, một kẻ chỉ biết dùng lời nói để công kích người khác nhằm thỏa mãn bản thân mình không xứng để hắn mở miệng.
- vì sao ngươi không trả lời ta?
Cảnh Thiên nói nửa ngày người đối diện vẫn không phản ứng, y hệt như Hạ Kỳ Như vậy.
Đây là bọn họ đang xem thường hắn sao?
Cảnh Thiên nhanh chóng áp chế cơn giận dữ lại, dù sao người chiến thắng cuối cùng vẫn là hắn, vậy hắn vì sao phải để ý tới cảm xúc của bọn họ?
Xem thường hắn thì đã sao?
Không phải cuối cùng đều bại dưới tay hắn à?
Lục Cửu nhìn luồng khí xung quanh người Cảnh Thiên càng ngày càng dày đặc, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng.
- Cảnh Thiên, ngươi muốn giết ta hay là cô ấy vậy?
- tất nhiên là ngươi rồi, Khởi Phong, một con rối không đáng để ta bận tâm.
Cảnh Thiên vừa dứt lời, bụng đột nhiên nhói đau, sau đó cả người hắn bị bật ra sau, nhưng hắn cũng không bị văng ra quá xa, mà nơi hắn tiếp đất hiện tại đã tan hoang thành một mảnh.
Khởi Phong chậm rãi bước đến chỗ hắn, vẻ mặt âm trầm.
- cô ấy không phải con rối.
Cảnh Thiên: "..."
Cảnh Thiên bị một áp lực đè chặt dưới đất, hắn cố thế nào cũng không đứng dậy được, năng lực cũng bị phong ấn lại không cách nào sử dụng, mà Khởi Phong đã đến rất gần hắn rồi.
- ngươi rất may mắn vì bản thân vẫn còn chút giá trị lợi dụng cuối cùng đấy, nếu không...
Khởi Phong tuy không nói hết câu, nhưng Cảnh Thiên vẫn hiểu, hắn ta chưa lúc nào cảm thấy cái chết lại gần mình như vậy.
Hóa ra đây mới thật sự là sức mạnh của Khởi Phong, là thứ mà hắn ta dùng cả đời để theo đuổi sao?
Khung cảnh hiện tại không khác gì kiếp trước.
Cảnh Thiên hắn lẽ nào vẫn không thể thoát khỏi số mệnh, lại một lần nữa chết dưới tay người này sao?
- không cần sợ hãi như vậy, ta sẽ không giết ngươi đâu.
Khuôn mặt của Khởi Phong vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng lúc này trong đôi mắt lạnh lẽo đó lại lóe lên một tia âm hiểm, ngoan độc.
Vào thời khắc đó Cảnh Thiên chợt nhận ra, thì ra hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Hắn cứ nghĩ cái bẫy của mình đặt ra đã vô cùng hoàn hảo rồi.
Vậy nhưng kết quả hắn nhận được là gì?
Hắn bị Hạ Kỳ Như dùng bẫy của mình bẫy lại chính mình, buộc hắn vì sinh tồn mà nhập ma.
Đến khi hắn cho rằng bản thân đã không còn mối nguy hiểm nào nữa thì Khởi Phong lại một lần nữa kéo bản thân vào bẫy của hắn.
Không.
Không phải.
Thực ra bọn họ vốn không làm gì cả, là hắn quá kiêu ngạo, quá tự tin.
Hắn ngạo mạn cho rằng bản thân đã sống hai kiếp người, đã đủ để hắn nhìn thấu tất cả mọi người, cũng đủ để hắn có thể làm lại một lần nữa.
Bởi vì cuộc đời sau khi sống lại của hắn trôi qua quá dễ dàng, cho nên hắn dần chủ quan, dần quên mất bản thân mình là ai, dần quên đi lý do vì sao mình lại chết.
Ông trời cho hắn một cơ hội sống lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn là người thua cuộc.
Khởi Phong nhìn vẻ mặt không cam tâm của Cảnh Thiên, miệng hơi nhếch lên, đây chỉ là thói quen không mang tính công kích hay châm biếm, mà dù hắn có châm biếm thì đã sao?
Cảnh Thiên nhớ lại bộ dáng mười phần tự tin ban nãy của mình, hai bên mặt hiện tại đều cảm thấy đau rát như bị người ta đánh mấy cái lên đó vậy, hơn nữa cái nào cũng dùng hết sức lực của mình mà đánh, khiên hắn vừa đau lại vừa nhục nhã, đến một cơ hội ngẩng đầu lên nhìn đối phương hắn cũng không xứng.
Hắn cứ nghĩ bản thân đã là người mạnh nhất rồi, nhưng khi đứng trước Khởi Phong, hắn mới nhận ra bản thân ấu trĩ đến cỡ nào.
Người ta thậm chí còn không thèm xuất hết toàn lực.
Chỉ một cú đạp, chỉ duy nhất một cú đạp đã trực tiếp đạp hắn xuống tầng địa ngục.
Cảnh Thiên ơi là Cảnh Thiên, cuối cùng ngươi vẫn là phạm phải sai lầm mà người không muốn phạm phải, trở thành người mà bản thân sợ hãi nhất muốn trốn tránh nhất.
Kẻ thua cuộc chính là kẻ thua cuộc, ngươi ngay từ đầu đã không có cơ hội chiến thắng rồi.
Dù có sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không bao giờ thắng nổi người này.
Vĩnh viễn...