Tiểu Hạ thấy vết máu thấm ra bên ngoài vạt áo hắn liền mềm lòng, cô vừa muốn tiến lên, Hoàng Minh lại âm thầm vòng ra phía sau đánh ngất cô trước.
Tiểu Hạ vừa thấy gáy nhói lên một cái, tầm nhìn phía trước liền trở nên tối đen.
Hoàng Minh nhanh nhẹn đỡ lấy cô, để cô dựa vào người mình, đồng thời cậu nhìn Lục Cửu đầy cảnh giác.
- chị ấy sẽ không đi theo anh, ở bên cạnh anh chỉ khiến chị ấy gặp nguy hiểm mà thôi. Lục Cửu, nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiểu Hạ thì hãy buông tha cho chị ấy đi.
Lục Cửu thấy Tiểu Hạ bị đánh ngất, mặt liền sa sầm xuống, lúc này đột nhiên nghe thấy lời như vậy thì cười châm biếm.
- chỉ dựa vào lời nói đơn phương từ một người liền lập tức phán định tội danh của người khác, đây chính là quy tắc làm thần của mấy người sao?
Nói thế nào nhỉ, thực ra Lục Cửu cũng có thể nhìn thấy Diêm Vương và thần chết số , cũng biết được nguồn cơn của mọi chuyện, biết được lý do vì sao bọn họ lại muốn giết cô, muốn chia cắt cô và hắn.
Nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, thậm chí vì để bảo vệ cô mà còn cố ý xua đuổi mấy hồn ma ở quanh cô đi, không để bọn họ dọa cô sợ.
Cho nên hắn mới liên tục gặp xui xẻo, sức khỏe mới suy yếu nhanh chóng như vậy.
Cho nên Hạ Kỳ Như dù đã có đôi mắt âm dương, nhưng ngoại trừ một lần nhìn thấy Diêm vương và thần chết ra thì sau đó không còn nhìn thấy thêm bất cứ thứ gì nữa.
Lục Cửu từng tự hỏi bản thân nếu một ngày nào đó hắn nhớ lại mọi thứ, hắn liệu có hối hận vì đã làm như vậy không.
Kết quả đương nhiên rất rõ ràng.
Hắn không hối hận, bởi vì...
Bảo vệ cô là chấp niệm của hắn.
Nó đã ăn sâu vào tiềm thức vào xương tủy.
Cho nên...
Hắn không buông bỏ được, cũng không muốn từ bỏ cô.
Kiếp trước là kẻ thù thì sao chứ, hắn chỉ quan tâm tới hiện tại, chỉ quan tâm tới việc cô là người hắn yêu vậy thôi.
Ân oán gì đó, hắn hoàn toàn không muốn nhắc tới chút nào.
Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới việc sẽ giết cô để giành lấy chiến thắng cuối cùng này.
Không có cô, hắn dù có chiến thắng cũng đâu còn ý nghĩa.
Hạ Lăng nghe hắn nói vậy liền nhíu mày.
Tên này vì sao lại biết đến sự tồn tại của thần linh chứ, lẽ nào hắn đang dần lấy lại ký ức sao?
Không được, cậu không thể để hắn nhớ lại trước chị mình được.
Hạ Lăng cẩn thận đỡ Hạ Kỳ Như ngồi dựa lền thành xe, còn dán bùa phòng vệ lên người cô, tránh mấy người chú Ngôn kia đục nước béo cò, tranh thủ cậu chỉ có một mình mà cướp chị cậu đi mất.
Lục Cửu nhìn thấy con dao trong tay Hạ Lăng, nụ cười châm chọc trên môi càng sâu thêm mấy phần.
Thần linh.
Thật châm biếm làm sao.
Một vị thì năm lần bảy lượt muốn giết cô để cướp cô khỏi tay hắn.
Một vị thì lấy lý do muốn bảo vệ cô để giết hắn.
Bọn họ có quyền gì mà có thể tùy tiện can thiệp vào cuộc sống, vào số phận của người khác chứ?
Hạ Lăng vì muốn giết chết Lục Cửu mà đến năng lực của thần chết cũng dùng tới rồi.
Nhưng cứ mỗi lần cậu chuẩn bị thành công lại bị một lực cản vô hình chặn lại, tạo cơ hội cho Lục Cửu thoát chết trong gang tấc.
Mắt thấy người của hắn sắp đến gần, Hạ Lăng đành từ bỏ việc giết Lục Cửu mà quay lại ôm lấy Hạ Kỳ Như rời đi.
- để cô ấy ở lại.
Lục Cửu thấy người đối diện muốn đưa Tiểu Hạ đi liền đi tới ngăn cản cậu ta lại.
Mấy người chú Ngôn ở phía sau cũng tiến lên.
Nhưng Hạ Lăng và Tiểu Hạ lại lần nữa biến mất ở trước mặt bọn họ.
- bao vây chỗ này lại.
Lục Cửu gầm lên một tiếng, mấy người kia liền nghe lệnh mà tiến hành chạy lại các ngả đường.
Nhưng hắn nào biết Hạ Lăng vì muốn đưa Hạ Kỳ Như ra khỏi đây mà đã sử dụng năng lực của thần chết.
Cho nên bọn họ căn bản không thể bắt được cậu.
Mà những chiếc xe đi theo bảo vệ Hoàng Minh sau sự biến mất của cậu cũng đã sớm rời đi.
Mấy người vệ sỹ kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện ra mai phục mới vội vã chạy tới chỗ Lục Cửu.
- đại thiếu gia, bọn họ chạy mất rồi, đại thiếu gia...
Vệ sỹ vừa báo cáo tình hình xong liền thấy Lục Cửu phun ra một ngụm máu tươi, cả người phải chống vào thành xe mới đứng vững được.
Lúc này bọn họ mới nhận thấy trên người Lục Cửu có rất nhiều vết thương, đều là do thằng nhóc khi nãy gây ra.
Tuy không phải vết thương chí mạng, nhưng nếu không chữa trị kịp thời, hắn vẫn có thể mất mạng vì mất máu như chơi.
Đám người kia vội tiến tới đỡ Lục Cửu lên xe rồi đưa về biệt thự.
Bụp.
Vệ sỹ vừa tiến lên liền lập tức ngã xuống, trên trán hắn không biết từ lúc nào đã bị thủng một lỗ, máu tươi đang không ngừng chảy ra từ đó.
Mà bên bả vai Lục Cửu ngay sau đó cũng bị ghim một viên đạn, khiến sắc mặt hắn đã trắng nay càng trắng hơn.
- bảo vệ thái tử gia, nhanh lên.
Chú Ngôn quát đám vệ sỹ xong liền rút súng ra bắt đầu nhìn xung quanh.
Nhưng mà xung quanh họ không có thứ gì cả, chú Ngôn hơi nhíu mày vừa bảo vệ sỹ phòng thủ, vừa cho người dìu Lục Cửu lên xe, nhanh chóng đưa hắn trở về biệt thự.
Sân bay quốc tế.
- chị, em xin lỗi nhưng em làm vậy chỉ vì muốn tốt cho chị mà thôi.
Hạ Lăng ngồi xổm xuống nhìn người con gái đã mất đi ý thức đang ngồi ở trên xe lăn kia, vẻ mặt áy náy cũng có lỗi.
Cậu cũng không muốn dùng đến cách này, nhưng nếu để chị cậu tỉnh lại, chị ấy sẽ không chịu rời khỏi đây mất.
Nếu đã không giết được Lục Cửu, vậy thì cậu sẽ trốn.
Nhưng một lần nữa cậu lại bị một nhóm người chặn lại.
Hạ Lăng thấy người đến là ai thì nhíu mày.
- điều kiện anh giao tôi đã hoàn thành rồi, hy vọng anh giữ đúng lời hứa, thả tôi và chị tôi rời đi.
Người kia nghe vậy chỉ thản nhiên nói.
- Lục Cửu vẫn còn sống.
- chuyện đó không có trong điều kiện anh từng nói trước đó.
Hắn từng nói chỉ cần cậu giúp hắn thu lại địa bàn bị mất vào tay Lục Cửu về cho hắn chứ không có bảo cậu giết hắn ta.
Lý do Hạ Lăng muốn giết Lục Cửu chỉ đơn giản là ý muốn cá nhân cậu muốn mà thôi.
Nhưng chị cậu lại không cho phép cậu giết hắn, mà cậu cũng không giết được hắn ta, cho nên hiện tại ngoài trừ đưa chị ấy rời khỏi đây, cậu cũng không còn cách nào khác nữa.
- nhưng bây giờ có rồi, hơn nữa chỉ cần cậu giết được hắn, tôi liền đảm bảo bình an cho hai chị em cậu đến cuối đời.
Người kia rõ ràng là đưa ra điều kiện trao đổi với cậu, nhưng Hạ Lăng biết rõ đây không phải đang trao đổi.
Là uy hiếp trực tiếp.