ha ha...không cần đâu. Tiểu Hạ đơ người mấy giây mới phản ứng lại mà từ chối Lục Cửu, hắn lại một bộ dáng đó là lẽ đương nhiên mà nói.
- cần.
"..."
Tiểu Hạ mím môi, sau cùng vẫn lấy hết dũng khí ra nói.
- nhưng mà em thấy có hơi vội vã rồi, anh vẫn chưa chính thức theo đuổi em, hai chúng ta cũng chưa có hẹn họ lần nào đâu.
- được, nghe theo ý em hết.
Lục Cửu suy ngẫm hồi lâu, sau cùng cũng gật đầu, nhưng hai tay vẫn ôm cô như cũ.
Tiểu Hạ thấy hắn cố ý không thả tay liền tự chui ra khỏi vòng tay của hắn rồi cẩn thận dịch ra phía sau một chút, thấy khoảng cách giữa hai người vẫn còn gần liền dịch thêm một chút,..mãi cho đến khi Tiểu Hạ dịch đến sát mép giường Lục Cửu mới giơ ta kéo cô lại gần mình.
- ngủ đi.
Tiểu Hạ có hơi mất tự nhiên, theo bản năng đẩy hắn ra, ai biết lại động vào vết thương của người đối diện chứ.
- em xin lỗi.
Lục Cửu bị đau thì nhíu mày, liền giữ chặt lấy hai tay cô.
- nếu em không muốn ngủ, vậy chúng ta có thể làm chút chuyện khác.
Tiểu Hạ: "..."
Vậy thì không cần.
...
Tiểu Hạ phần vì sợ chạm vào vết thương của Lục Cửu, phần sợ động loạn làm nổi lên thú tính của hắn, cho nên cả đêm đều duy trì một tư thế không dám nhúc nhích, cũng không dám ngủ luôn.
Lục Cửu thì ngược lại, hắn dường như không có phòng bị đối với cô, chỉ cần cô không phản kháng lại còn quấn băng quá chặt khiến vết thương hắn không thể khép miệng, nửa đêm nửa hôm phải bò dậy cho cô quấn lại, hắn liền có thể ngủ một mạch từ h tối đến tận h sáng hôm sau.
Cho nên sáng sớm, khi cả hai ra khỏi phòng, một người thì vì mất ngủ mà sắc mặt mệt mỏi, hai mí mắt còn hơi sưng lên, người thì tinh thần phấn chấn, tươi tỉnh, một tia mệt mỏi cũng không thấy đâu.
Đại quản gia và mấy người hầu lâu năm ở nơi này thấy vậy liền không khỏi lấy khăn tay về chấm chấm giọt nước mắt vốn không tồn tại trên mặt.
Cuối cùng thiếu gia nhà bọn họ cũng có chút tiền đồ rồi.
Khổ cực theo đuổi thiếu phu nhân bấy lâu nay cuối cùng cũng hái được trái ngọt.
Chỉ là nhìn thiếu phu nhân có vẻ không khỏe cho lắm, xem ra cần phải tích cực bồi bổ cho cô mới được.
Cho nên bữa sáng bình thường bỗng trở nên thịnh soạn bất ngờ, nhưng là ở bên Tiểu Hạ.
- thiếu phu nhân, sức khỏe cô vốn yếu phải ăn nhiều đồ bổ vào.
- vâng.
Tiểu Hạ vì mất ngủ nên khuôn mặt phờ phạc, một tay khuấy bát cháo một tay đưa lên che miệng, ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
Tuy sáng nay toàn đồ ăn ngon, nhưng cô hoàn toàn không có hứng ăn chút nào, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức thôi.
Cho nên chỉ ăn hai ba miếng liền đòi về phòng ngủ.
Lại nói người hầu vừa dọn dẹp phòng cho cô, thấy ga giường là một vệt máu lớn thì nhìn cô với vẻ thương cảm.
Khổ thân thiếu phu nhân, chắc hôm qua cô vất vả lắm.
Tiểu Hạ: "..."
Ánh mắt mọi người nhìn mình hôm nay có vẻ không đúng lắm thì phải.
Mà thấy ga giường mới nhớ, không biết có phải hôm qua cô quấn băng quá lỏng nên không cầm máu được cho Lục Cửu hay không mà nửa đêm phải bò dậy băng bó lại cho hắn, lần sau thít chặt hơn lần trước.
Lục Cửu tự nhận bản thân chịu đau rất giỏi, nhưng sau cùng vẫn không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Chỉ đến lúc đó cô mới vỡ lẽ ra không phải bản thân quấn quá lỏng mà là ngược lại.
Cô vốn định thay luôn ga giường ngay lúc đó, nhưng mà khi đó Lục Cửu kêu mệt nên không cho dọn dẹp, cứ để nguyên trạng tới sáng.
Giờ nhìn thấy thảm án mình gây ra, có người không khỏi chột dạ, lén quay lại nhìn người phía sau, thấy hắn cũng vừa đứng đậy mà đi về phía mình liền lập tức đi nhanh về phòng, rất sợ hắn đuổi theo bắt cô bồi thường.
Chú Ngôn cũng nhìn thấy một màn kia, ông lập tức quay sang nhìn Lục Cửu với vẻ không hài lòng.
Đại thiếu gia, tuy tôi biết sức khỏe của cậu tốt, nhưng cậu cũng phải chú ý tới sức khỏe của cô Tiểu Hạ với chứ, người ta dù gì cũng là con gái, lại là lần đầu tiên, sao cậu có thể không biết tiết chế như vậy?
Nhìn thảm án cậu vừa gây ra đi.
Lục Cửu chỉ được tiếng mà không được miếng: "..."
Hoàn toàn không hiểu ý của chú ấy là gì.
Hay là chú ấy biết chuyện hôm qua Tiểu Hạ làm vết thương hắn nặng hơn nên hôm nay muôn quở trách cô ấy?
Không được, hắn phải đi bảo vệ cô vợ nhỏ nhà mình mới được.
Cho nên có người thấy vợ mình bỏ bữa liền vội đặt đũa xuống lẽo đẽo chạy theo sau cô.
Chú Ngôn: "..."
- đại thiếu gia, vết thương của cậu vẫn chưa hồi phục vẫn nên tiết chế một chút vẫn hơn.
Chú Ngôn thấy Lục Cửu không tiếp được tần số của mình nữa thì lên tiếng khuyên nhủ.
Không phải ngày xưa rất hiểu ý ông, nhìn phát ra luôn còn gì.
Giờ lại ngu ngơ như thế, không lẽ ngủ xong liền thay đổi tần số, chỉ tiếp tần số của cô Tiểu Hạ, không tiếp tần số của ông nữa?
Lục Cửu: "..."
Tiết chế cái gì chứ?
- chú Ngôn, chú không cần hiểu lầm đâu, cháu và Lục Cửu hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả.
Chú Ngôn còn đang định giảng giải cho thiếu gia nhà mình một trận, Tiểu Hạ đột nhiên thò đầu ra nhìn ông giải thích.
Cô cũng không muốn ra mặt đâu, nhưng cảm thấy vì bản thân mà khiến hắn người hiểu lầm thật không hay tý nào, cho nên lại lần nữa chui ra giải thích.
Chú Ngôn: "..."
Lục Cửu: "..."
Tiểu Hạ thấy hai người kia chưa đủ sốc, còn bồi thêm một câu.
- còn nữa, Lục Cửu vẫn đang bị thương nếu chú muốn làm gì cậu ấy thì tiết chế một chút, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ấy.
Một câu nói ra, hai người cùng thổ huyết.
Chú Ngôn là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, ông rất quyết đoán mà đẩy Lục Cửu vào phòng Tiểu Hạ.
- thiếu gia, tôi nghĩ lại rồi, cậu cứ phát huy hết thực lực đi, không cần tiết chế làm gì cả.
Đã làm đến máu chảy thành sông rồi mà vẫn nghi ngờ giới tính đại thiếu gia, dây thần kinh của thiếu phu nhân rất cuộc làm từ gì vậy.
Đại thiếu gia, ngài tự dùng thực lực độ cô ấy đi, ông không còn gì để nói rồi.