Hạ Kỳ Như và Kỷ Vũ đi được một lúc, tập đoàn khoa học kỹ thuật N.K liền hiện ra trước mắt hai người.
Hạ Kỳ Như hai mắt sáng rực lên, quay người liền thu quái vật vào không gian, sau đó lại quay sang nhìn Kỷ Vũ.
- anh có thẻ chip không?
- đương nhiên có rồi.
Muốn tồn tại hợp pháp ở trái đất, thẻ chip là vật bất li thân, cho nên Kỷ Vũ hắn có vô số thẻ chíp, muốn thân phận gì cũng có đủ.
Hạ Kỳ Như: "..."
Đại gia.
...
- nhóc con em về rồi, tốt quá, anh còn tưởng em bị quái vật ăn thịt rồi cơ.
Người gác cổng nhìn thấy Lạc Tuyết đầu tiên là ngây người, sau đó liền vui mừng chạy đến, Hạ Kỳ Như gật đầu.
- ừm.
- em...người phía sau là ai vậy?
Người gác cổng nhìn thấy Kỷ Vũ thì cảnh giác lùi ra sau, Hạ Kỳ Như bình tĩnh nói.
- bạn trai tôi.
Người gác cổng: "..."
Nhóc con bỏ nhà ra đi có mấy ngày đã có bạn trai rồi sao?
- anh làm một thẻ ra vào cho anh ấy đi, cảm ơn.
Hạ Kỳ Như nói xong lại lấy ra cho người gác cổng một túi kẹo.
Trên đường về đây cô lại càn quét được thêm một vài cửa hàng nữa nên cũng không lo lắng vấn đề vật tư cho lắm.
- nhóc con, em khách khí quá rồi đấy.
Người gác cổng bất lực nhìn cô, sau vẫn nhận lấy túi kẹo rồi nhập thông tin của Kỷ Vũ vào.
Có thể bởi vì đi cùng Hạ Kỳ Như nên người gác cổng vô cùng tin tưởng, sau khi nhập thông tin của Kỷ Vũ vào hệ thống liền cho hai người vào.
Trước đó Hạ Kỳ Như không rõ tung tích, đám người quản lý cho rằng cô đã chết nên lấy phòng của cô cho người khác ở, mà người này vừa khéo lại là Thanh Ngọc.
Cô ta sở dĩ có được loại đãi ngộ này là do Hoàng Minh và Văn Kiên tham gia vào đội cảnh vệ nên mới được đặc cách một phòng.
Cho nên lúc Hạ Kỳ Như trở về, cô liền bị nhét vào một phòng khác, cô đối với chuyện này không có phản ứng gì đặc biệt cho lắm.
Nhưng người chiếm phòng cô lại không cho là như vậy, cô ta tự thấy bản thân có lỗi với cô nên lấy vật tư ra bồi thường.
Tiếc là Hạ Kỳ Như trước giờ không để ý đến điều đó, cho nên số vật tư Thanh Ngọc nhờ người đưa cho cô đều bị cô gửi trả lại.
Thanh Ngọc chỉ có thể tự mình đến gặp.
Cốc...cốc ..
Hạ Kỳ Như vừa ăn sáng xong bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, cô hơi cau mày nhưng vẫn đi ra mở cửa.
- xin chào, tôi là...Lạc Tuyết.
Thanh Ngọc vừa thấy Hạ Kỳ Như liền hoảng sợ lùi ra sau, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ vậy.
- đã lâu không gặp.
Hạ Kỳ Như vừa nhìn thấy Thanh Ngọc, mày liễu hơi nhướng lên.
Rất tốt, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Còn đang không biết tìm bọn họ ở đâu để báo thù đây.
- cậu...cậu là người hay là...
"..."
Lại có người tiếp tục nghi ngờ thân phận của ta, ta có nên giết người diệt khẩu không?
"..."
Cô là người thì sợ gì người ta biết, diệt khẩu là cái qué gì chứ?
- có việc mau nói, không có mời về.
Không về là ta đánh ngươi đấy.
Thanh Ngọc giống như nhìn ra được điều này, cho nên cô ta vội vã chạy về, mặt mày tái nhợt như gặp quỷ vậy.
Vì sao lại là cô chứ? Vì sao cô vẫn còn sống?
Thì ra trước đó bọn họ không hề nhìn lầm.
Thực ra bốn ngày trước đám người Thanh Ngọc chính là người đã trộm mất xe của Hạ Kỳ Như, khi đó bọn họ thấy bóng lưng cô rất quen, nhưng lại không nghĩ rằng đó chính là cô, là người bọn họ đã tự tay đẩy từ trên sân thượng tầng xuống đất vào mấy tháng trước.
Vì sao cô lại không chết?
Nhớ lại lần đó, sau khi bọn họ giết chết cô không lâu mới biết khả năng kỳ lạ kia của cô được gọi là dị năng, lúc đó bọn họ hối hận cũng đã muộn rồi, mà thời gian bọn họ biết sự thật cách thời điểm bọn họ đẩy cô xuống tận một tháng.
Lại thêm khi đó bọn họ vì muốn triệt để trừ đi hậu họa mà dụ quái vật tới chỗ cô, chỉ khi cô bị quái vật ăn thịt rồi thì mới không thể lại giả dạng thành con người tới tiếp cận bọn họ nữa.
Sau khi biết sự thật cô ta bị ám ảnh một thời gian dài, những người đi cùng cũng vì tâm lý bất ổn định nên mới bị quái vật giết chết, cuối cùng chỉ còn lại ba người cô ta sống sót.
Mãi cô ta mới vượt qua được chướng ngại tâm lý này thì hôm nay cô lại xuất hiện một lần nữa.
Cô rốt cuộc là người hay chỉ là một vật chủ bị quái vật thôn tính?
Thanh Ngọc bất an ở trong phòng hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Văn Kiên nói chuyện.
- em chắc chắn là cô ấy sao?
Văn Kiên nghe xong cũng cảm thấy khó tin, một người vốn dĩ đã chết vì sao lại có thể xuất hiện ở đây chứ?
- chắc chắn, hơn nữa cô ta nhận ra chúng ta, anh nói xem liệu cô ta có trả thù chúng ta không? Cô ta cũng có dị năng đó.
Thanh Ngọc hoảng sợ không thôi, nói năng cũng bắt đầu trở nên lộn xộn, Văn Kiên vội an ủi cô ta.
- em đừng hoảng, cứ về phòng trước đi, anh sẽ đi xem thử một chút.
- anh nhớ cẩn thận.
- ừm.
Văn Kiên mỉm cười trấn an Thanh Ngọc, sau đó lấy cớ bên cạnh Hạ Kỳ Như có thêm một người lạ mặt mà đến kiểm tra.
Lúc nhìn thấy cô hắn hơi sững người, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Theo hắn biết thì mỗi người chỉ có thể thức tỉnh một loại dị năng, mà dị năng của cô đã thức tỉnh rồi.
Dị năng của hắn là dị năng hệ hỏa, thiên về tấn công, mà cô ngoại trừ khả năng hồi phục vết thương đáng kinh ngạc ra thì không còn gì nữa.
Xét về ưu thế, hắn hoàn toàn ăn đứt cô, cho nên chỉ cần cô không tự tìm đường chết, hắn sẽ không làm gì cô cả.
- cô Lạc, nếu có vấn đề gì mời nói với tôi, tôi sẽ cố gắng xử lý giúp cô.
Văn Kiên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại chứa hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Tạm dịch ra là, nếu cô làm gì Thanh Ngọc nhà hắn, hắn không ngại xử lý cô thêm lần nữa.
Hạ Kỳ Như trợn trắng mắt nhìn hắn.
Bà thèm vào, mấy người không lượn lờ trước mặt bà là bà mừng lắm rồi, tìm ngươi làm gì? Nhìn bà rảnh lắm à?
Hạ Kỳ Như nói thì nói thế nhưng tối đến vẫn lén lút ra ngoài trùm bao tải đánh Thanh Ngọc lẫn Văn Kiên một trận.
Tiểu Hắc: "..."
Quả nhiên, người không đáng tin nhất chính là tiểu chủ nhân nhà mình.
May mà nó đã quen rồi, không sao cả.
Văn Kiên và Thanh Ngọc biết là Hạ Kỳ Như làm, nhưng mà bọn họ không có chứng cứ, khu đó lại không có camera, hoàn toàn không tra ra được là cô làm.
Văn Kiên ôm hận với cô, nhiều lần gây khó dễ, nhưng hắn giống như đấm vào bông vậy, Hạ Kỳ Như căn bản không để ý đến hắn, cũng chẳng có điểm yếu nào để hắn lợi dụng.
Không đúng.
Thiếu niên kia...cô ta có vẻ rất để ý đến hắn, còn ở chung một phòng với nhau nữa cơ mà.
Nhất định là hắn rồi.
Văn Kiên phát hiện ra điểm này liền quyết định xuống tay từ chỗ Kỷ Vũ, thường cho người theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Nhưng Kỷ Vũ rất giống Hạ Kỳ Như, từ lúc tới đây hắn liền ru rú ở trong phòng, không ra ngoài nửa bước.
Theo lời hắn nói chính là hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, sớm ngày khôi phục công lực để đập chết cô, giết người diệt khẩu.
Chuyện hắn bị một nhân loại cấp thấp đè ra đánh tuyệt đối không thể lan truyền ra ngoài được, nếu không mặt mũi của hắn biết để đi đâu chứ.
Hạ Kỳ Như: "..."
Hoan nghênh hắn tới báo thù.
Thực ra cô không ngại đè hắn ra đánh thêm một trận nữa đâu.
...
Lại nói, ở căn cứ này, nếu muốn có chỗ ở tốt, hoặc là giao nộp vật tư hoặc là gia nhập đội cảnh vệ, tiền bạc với nơi này là vô dụng, cho nên nếu bạn không có cả hai thứ trên vậy chỉ có thể chấp nhận số phận, sống nhờ vào sự trợ giúp ít ỏi của chính quyền mà thôi.
Thế nhưng trong thời buổi vật tư khan hiếm như hiện nay, một số người vì muốn bản thân sống thoải mái hơn mà bòn rút vật tư, dẫn tới những tầng lớp cuối cùng của nơi này không có lương thực, bị ép đến mức phải ăn thịt lẫn nhau.
Việc này ban đầu là lén lút.
Chỉ là quái vật bên Hạ Kỳ Như thực sự rất nhạy với thức ăn, cho nên nó cứ quậy không ngừng, Hạ Kỳ Như chỉ đành theo nó ra ngoài, cuối cùng cũng nhìn thấy có vài người đang vụng trộm xẻo thịt một cụ già.
Có người vừa ăn vừa khóc, có người lại hai mắt sáng rỡ ăn lấy ăn để, có người lại ngồi một góc, thà chết đói cũng không ăn thịt đồng loại của mình.
Đây chính là bản năng của con người.
Vì sinh tồn mà lựa chọn hy sinh người khác.
Hạ Kỳ Như mặt không cảm xúc quay người rời đi.
Tiểu Hắc yên lặng quấn ở cổ tay cô cũng không lên tiếng.
Đối với những hành động khi còn sống của họ cô sẽ không can thiệp vào.
Chỉ đến khi họ đã chịu phạt ở tầng địa ngục mà vẫn không rửa sạch tội ác của mình thì lúc đó cô mới quản tới.
Nói cách khác, cô chỉ quản lý người chết.
Người sống như thế nào đối với cô không có một xu quan hệ nào hết.