Cơn mưa này đến nhanh đi cũng nhanh, thế nhưng Cảnh Thiên vẫn đứng đó một lúc thật lâu mới rời đi.
Hạ Kỳ Như đứng yên tại chỗ nhìn theo hắn như có điều suy ngẫm, mãi đến khi hắn đi được một khoảng mới chậm rãi đi theo, vừa đi vừa hỏi Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, ngươi có thấy hắn là lạ không?"
Tiểu Hắc: "..." Nếu nó nói Cảnh Thiên chưa lúc nào bình thường thì cô có đánh nó không?
Với tính cách của tiểu chủ nhân thì có khả năng lắm, cho nên Tiểu Hắc khôn ngoan không dám nói ra, còn nghiêm túc quan sát thiếu niên trước mặt thật kỹ.
"Tiểu chủ nhân, thân thể của hắn biến đổi rồi."
"Ồ, biến đổi ở chỗ nào?"
Hạ Kỳ Như không rõ cảm xúc tiếp tục hỏi nó, Tiểu Hắc thật thà trả lời.
"Làn da của hắn."
Làn da trắng trắng nhợt, không còn đốm đen đặc trưng của một người sắp chết nữa, nhưng so với ngày trước, làn da của hắn bây giờ nhìn càng giống da của người chết hơn.
"Còn có ánh mắt của hắn nữa."
Đôi mắt từ đục ngầu, thậm chí còn hằn lên những tơ máu đã được thay thế bằng một đôi mắt trong suốt không lẫn bất kỳ tạp chất nào, chỉ là ẩn trong ánh mắt ấy không phải sự sống mà là sự chết chóc.
Nói cách khác, Cảnh Thiên bây giờ giống như một xác chết biết đi vậy.
Tiểu Hắc bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, thân thể bất giác run lên.
"Ngươi là một con quỷ còn sợ cái gì?"
Hạ Kỳ Như nhìn nó đầy xem thường, Tiểu Hắc nghe vậy liền chọc chọc tua vai lên mu bàn tay cô vẻ ấm ức.
Tuy nó là quỷ, nhưng nó cũng từng là người, nó cũng biết sợ mà.
Càng huống hồ người trước mặt chính là Cảnh Thiên, mà nó đối với hắn vẫn luôn có một nỗi sợ không tên.
Cho nên dù hắn không làm gì thì nó vẫn sẽ sợ hãi như thường mà thôi.
Ồ.
Hạ Kỳ Như còn định châm chọc nó mấy câu, nhưng mắt thấy Cảnh Thiên sắp biến mất liền nhanh chân đuổi theo hắn trước, chỉ là trước mặt cô không phải con đường nhỏ ban nãy nữa mà là một quảng trường rộng lớn với vô số xác chết, cảnh tượng lúc này so với ảo cảnh cô gặp khi trước không khác biệt là mấy, nhất là khuôn mặt vô cảm của thiếu niên kia.
Hắn như một cỗ máy được lập trình sẵn, chỉ đến khi giết sạch người trong thị trấn thì mới được dừng lại.
Hạ Kỳ Như giống như bị dọa cho phát ngốc vậy, mãi đến khi người cuối cùng ngã xuống, thiếu niên kia đột nhiên quay người đi đến chỗ cô đang đứng thì cô mới phản ứng trở lại.
Ngay khi chỉ còn cách cô một bước chân, hắn lại đột nhiên chuyển hướng đi qua bên cạnh cô.
Mà ở dưới mặt đất mà cô đang đứng cũng bắt đầu có dị động, Hạ Kỳ Như phát hiện có điểm không ổn liền lập tức chạy ra khỏi nơi đó, nhưng cô vừa quay người lại đã phát hiện Cảnh Thiên đã đứng ở phía sau cô tự bao giờ, vì quá bất ngờ nên cô không tránh kịp cứ thế trực tiếp đi xuyên qua người hắn.
Lúc sắp ngã, cô nhìn thấy hắn hơi giơ tay lên giống như muốn nắm lấy tay mình vậy, nhưng đáng tiếc bàn tay của hắn lại xuyên qua cổ tay cô mà rơi vào hư không.
Hắn có thể nhìn thấy cô?
Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy, lông tơ trên người cô lập tức dựng đứng lên, cảm giác nguy hiểm cũng lan tràn khắp thân thể.
Cô không nghĩ nhiều, lập tức bước thật nhanh ra khỏi nơi đó.
Trước khi bỏ chạy vẫn không quên quay lại nhìn hắn một cái, thấy hắn đang ngẩn người nhìn tay mình như có điều suy ngẫm thì âm thầm chột dạ, bước chân càng nhanh hơn.
Thế nhưng đây là biển linh hồn của Cảnh Thiên, cô trốn thế nào cũng không thoát khỏi thế giới của hắn được.
"Tiểu chủ nhân, cô mau nhìn đi."
Tiểu Hắc đột nhiên cầm tay áo cô mà giật thật mạnh, Hạ Kỳ Như liền nhìn theo hướng nó chỉ, sau đó mặt cô liền đần đi rồi.
Quảng trường ban nãy vẫn còn tràn ngập xác chết là thế mà giờ lại đột nhiên trống rỗng không còn một cái gì, giống như những chuyện ban nãy cô nhìn thấy chỉ là ảo giác của cô thôi vậy.
Mà ở chỗ Cảnh Thiên đứng, một vệt sáng đột nhiên bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Bởi vì ánh sáng quá mức chói mắt cho nên Hạ Kỳ Như không nhĩn rõ đó là thứ gì, mà sau khi luồng sáng kia biến mất, thứ đồ trong tay hắn cũng biến mất theo.
Cảnh Thiên nhìn lòng bàn tay mình hồi lâu rồi chậm rãi rời đi.
Tuyến thời gian sau đó giống như được tua chậm lại vậy.
Hạ Kỳ Như cứ yên lặng ở bên cạnh hắn từ ngày này sang ngày khác, nhìn hắn từ một nhân loại nhỏ bé dần trở thành một tồn tại đặc biệt của cả nhân loại lẫn huyết tộc.
Con người muốn hắn chết nhưng cũng sợ hắn chết.
Bởi vì hắn là cứu tinh nhưng cũng là cơn ác mộng của loài người.
Còn huyết tộc thì thời thời khắc khắc muốn giết chết hắn để chiếm lấy thánh khí, hòng chiếm lấy sức mạnh chí tôn vô hạn này.
Sau cùng giống như sử sách đã nói, Cảnh Thiên cuối cùng vì chịu phản phệ của thánh khí mà năng lực suy yếu cuối cùng bị huyết tộc giết chết.
Hạ Kỳ Như nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, suýt chút nữa thì tin hắn thật sự bị giết rồi.
Nhưng cô nhìn người đàn ông đang đứng lẫn trong đám người kia, tuy hắn trông rất phổ thông không có gì nổi bật, thế nhưng với Hạ Kỳ Như đã ở bên hắn mấy nghìn năm qua thì dù hắn có biến thành hình dạng gì đi chăng nữa, cô cũng đều có thể nhìn ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lần này cô cuối cùng cũng hiểu rồi.
Trước đó cô vẫn luôn cho rằng vị huyết vương tiến hóa từ nhân loại kia và Cảnh Thiên là hai người khác nhau, nhưng thực chất bọn họ là cùng một người.
Hơn nữa hắn không chỉ có hai thân phận là Huyết vương và công tước, mà còn có vô số thân phận khác nữa.
Mà với mỗi thân phận hắn đều có ngoại hình và tính cách khác biệt nhau, cho nên không một ai ngờ tới tất cả những người mà bọn họ gặp kia vốn dĩ chỉ là một người, bao gồm cả những vị thân vương nằm trong danh sách kế thừa ngôi vị Huyết vương kia.
Những người kia giống như những con rối bị hắn thao túng mà không hay biết gì, đến cả Hạ Kỳ Như cô cũng không ngoại lệ.
Chả trách khi đó hắn tự tin như thế, ung dung như thế.
Hóa ra tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn rồi.
Nếu vậy...
Vì lý do gì khiến hắn từ một người nắm trong tay quyền sinh sát của tất cả mọi người lại quyết định tự sát chứ?
Hạ Kỳ Như cảm giác tầng sương mù che phủ mình bây lâu nay sắp biến mất rồi, cô chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là sẽ tìm ra được sự thật.
...