Thái độ của Ninh Dịch Thần cũng đã nằm trong tầm tính toán của Vân Nhiễm Khanh, hắn hai đầu mày chau lại lo lắng, Coco là ai?Vân Nhiễm Khanh tự tin hất cằm, mặt đầy dương dương đắc ý, giống Khanh Khanh trong lòng Ninh Dịch Thần như đúc, khiến người ta muốn thương yêu, Hừ, tôi còn lâu mới nói cho anh biết! Ai bảo tối qua anh dám cùng Phạm Như Nhi ăn bánh lẻ, còn để cho cô ta bắt điện thoại của tôi!Ninh Dịch Thần giơ hai tay lên trời đầu hàng nói: Oan cho anh, lúc anh gặp cô ta bên cạnh còn có trợ lí đi cùng, không tin em có thể hỏi Catherine xem! Về chuyện cú điện thoại...!Thật sự anh phải xin lỗi em, cô ta nhân lúc anh ngủ mà trộm đi.Vân Nhiễm Khanh nhìn khuôn mặt thành khẩn của hắn, lửa giận trong lòng cũng nguôi không ít, nhưng cô cũng không có ý định dễ dàng tha thứ cho hắn, Tôi đéo quan tâm, anh nhất định bởi vì chuyện Phạm Như Nhi đem chứng cớ vụ đạo văn lén lút cung cấp cho anh nên anh mới có hảo cảm.
Tôi còn lâu mới tin anh, nhé!Ninh Dịch Thần trong lòng khổ sở, quan hệ của hắn với Nhiễm Khanh mới có tiến triển chút ít, lại bị Phạm Như Nhi quấy nhiễu sinh sự, không khỏi vừa hận vừa giận ả, hắn nhấc tay thề: Khanh Khanh, mặc kệ Phạm Như Nhi nói cái gì, trong lòng anh chỉ có em mới là người quan trọng nhất! Nếu cô ta không lấy cớ chuyện kia có liên quan tới em, anh cũng đã không gặp cô ta.[Độ thiện cảm tăng mười, nhiệm vụ đã đến %.
Độ thiện cảm với Phạm Như Nhi giảm %, hiện tại % thiện cảm.]Vân Nhiễm Khanh hai mắt sáng quắc, thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên!Cuối cùng độ thiện cảm của cô với hắn cũng tăng đến , còn Phạm Như Nhi kia đã tụt xuống số không.Chỉ cần cố gắng một chút, điểm thiện cảm kia chắc chắn nằm trong lòng bàn tay rồi!Dù trong lòng hài lòng chết đi được, Vân Nhiễm Khanh vẫn nghiêm mặt, trên trán giống như dán mấy chữ Tôi đang giận, đừng chọc tôi! vậy.Ninh Dịch Thần trong lòng như nhũn ra, vươn hai tay, không quan tâm đến giãy dụa kịch liệt của cô mà kiên định ôm cô vào lồng ngực.Thật xin lỗi, đây là lời xin lỗi cho bốn năm qua.
Anh không nên vô tâm với dã tâm của Phạm Như Nhi, khiến cho cô ta có cơ hội phá hoại tình cảm chúng ta.Xin lỗi em, đây là lời xin lỗi dành cho chuyện anh không đi tìm em.
Anh không nên tin tưởng vào những lời hoang đường của ả, nếu trước đó anh đi tìm em, chúng ta cũng sẽ không quanh đi quẩn lại chậm trễ mất bốn năm cuộc đời.Lại xin lỗi em, đây là lời xin lỗi dành cho chuyện hủy hôn ước với em.
Anh không nên buông tay khi em nói chia tay, rõ ràng là anh sai.Khanh Khanh, những lời xin lỗi chân thành vừa rồi không biết em thấy sao? Hi vọng em sẽ không cùng Nghiêm Thanh Kỳ qua lại nữa, tha thứ anh, làm bạn gái anh nhé?Ninh Dịch Thần hạ cái tôi xuống cầu xin, thanh âm vững vàng, tư thái nhún nhường, chỉ hi vọng có thể một lần nữa có được vị trí trong lòng người con gái hắn yêu.Vân Nhiễm Khanh đối diện với con ngươi chăm chú của hắn, nhăn mặt: Chuyện như hôm nay sẽ không phát sinh lần nữa chứ?Ninh Dịch Thần nghiêm túc gật đầu: Anh sẽ đem Phạm Như Nhi liệt vào danh sách đen, cam đoan lần sau bảo an thấy ả sẽ quẳng ả ra ngoài! Anh cũng sẽ không lén lút gặp ả nữa, dù cho ả có lấy cớ gì đi chăng nữa cũng tuyệt đối không tin!Vân Nhiễm Khanh thỏa mãn gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn Thật ra tôi cũng không có qua lại với Nghiêm Thanh Kỳ, tất cả đều là gạt anh hết, ai bảo anh làm tôi giận như vậy cơ chứ.Dù đã biết được chân tướng sự tình, hắn cũng không ngờ Vân Nhiễm Khanh chính miệng thừa nhận, chuyện này khiến hắn kích động không thôi.Ninh Dịch Thần rất muốn kìm nén kìm nén mặt mới không ngốc ra.
Tuy vậy nhưng ý cười trên mặt không ngăn được, hắn liền cẩn thận cúi đầu, cẩn thận mân mê hai gò má của cô, hướng đôi môi căng mọng nhẹ nhàng hôn xuống....