Liễu Nhu dưới sự dẫn dắt, dỗ dành của Lâm Mạt mới chịu đưa tay ra. Cái mà bọn họ gọi là thương, Liễu Như Yên phải căng trừng mắt ra nhìn hồi lâu mới thấy được, cái vết xước bé tí không bằng đầu móng tay, chắc phải dùng kính lúp soi mới thấy.
"A, còn thật là nghiêm trọng! " Liễu Như Yên nhịn không được cảm thán một phen.
"ngươi biết là tốt, còn không mau xin lỗi! "
Vào cái thời phong kiến xưa, phụ nữ rất coi trọng dung mạo, da dẻ, chỉ cần một vết xước xẹo nhỏ thôi cũng đủ để đánh giá người ta không hoàn mỹ. Cho nên, bọn họ coi trọng cũng không phải không có lý.
Thế nhưng cái vết bé tí đến con kiến còn chưa tới, thôi được rồi, có lẽ là vừa bằng con kiến đấy. Mà đòi bà đây xin lỗi.... Xin lỗi thì xin lỗi, làm người co được dãn được!
"xin lỗi ..."
Thấy Liễu Như Yên cúi người trước mặt, trong thuốc chốc Liễu Nhu rất đắc ý. Nhưng nàng ta chưa đắc ý được bao lâu thì bầu trời bỗng xoay chuyển.
Liễu Như Yên nắm tay nàng ta, quật một cái ra sau, ngã sóng xoài nằm trên đất, đạp mạnh lên tay nàng ta.
"... cái đầu nhà ngươi ấy! "
"đại trượng phu nói được làm được. Ngươi nói ngươi bị hủy dung hoặc gãy vài cái xương ,ta cũng có thể thỏa mãn ngươi, huống hồ là cái vết bé tị chưa bằng con kiến ấy! "
"Lâm Mạt ca ca, cứu ta.... A! "
Liễu Như Yên lại đạp mạnh chân lên chỗ vừa rồi.
"ngươi làm gì, thả muội ấy ra! " Lâm Mạt muốn cứu nàng ta, nhưng Liễu Như Yên trừng mắt nhìn, hắn dám tới gần, cô muội muội này càng phải chịu đau thêm.
"Lâm Mạt ca ca.... A! "
"ngươi la thêm chút nữa, ta liền đạp gẫy ngươi mấy cái xương sườn, để ngươi kêu gào ba tháng trên giường bệnh cũng không có vấn đề gì! Được không, muội muội? "
Liễu Nhu bị đe dọa, nàng ta không kêu nữa, đổi thành hình thức lê hoa đái vũ, nước mắt ào ào chảy ra rất thương tâm.
Liêu Như Yên thấy vậy liền cọ giầy với mặt đất mấy cái ,sau đó cọ lên mặt nàng ta mấy cái . "Ngươi nhìn, ta giúp ngươi trang điểm, có phải càng thêm động lòng người không ?"
"thích không, muội muội?"
Liễu Nhu không biết Liễu Như Yên phát điên cái gì, đây không giống những gì nàng ta đã nghĩ, nên không dám vọng động. Nhưng là nghĩ tới cái dấu chân trên mặt, lại thêm một đống bụi đất đi kèm theo, làm nàng ta giữ không được sắc mặt tiếu lệ động lòng người, vừa vặn vẹo muốn tức giận, nhưng lại phải nhịn xuống ho khan vì khói bụi.
"Liễu Như muội muội, vừa nãy ngươi còn kêu gào đòi bồi thường. Ngươi nói là ngươi bị thương ở đâu ấy nhỉ? Không ngại nói rõ một chút, để tỷ đây làm tới thỏa đáng, tha hồ ngươi chứng thực đòi bồi thường thế nào? "
"là muốn đánh gãy tay gãy chân ? Hay là mất vài cái xương lồng ngực? Hay là hủy dung ?"
"tỷ tỷ đều sẽ vì ngươi mà cố gắng làm càng tốt !"
Thực ra Liễu Nhu cùng Liễu Như Yên chẳng kém nhau bao tuổi, chỉ là chênh nhau mấy tháng sinh thôi. Nhưng nàng ta cứ một miệng tỷ tỷ, hai miệng tỷ tỷ , không biết còn tưởng ngoan ngoãn hiền lành gì, thực chất ra vẻ bản thân nhỏ bé yếu ớt để người ta dễ đồng tình thôi.
Liễu Nhu thực sự bị dọa sợ, liên tục lắc đầu. Liễu Như Yên thả chân ra, nàng ta lập tức chạy về phía Lâm Mạt. Lâm Mạt chạy ra đỡ giai nhân. Liễu Như Yên đạp sau lưng nàng ta, khiến nàng ta cùng Lâm Mạt ôm nhau ngã ngửa ra sau hít bụi.
"ngã thì phải ngã thành đôi, thương thì phải thương tích đầy người mới tính là đầy đủ viên mãn! "
"hoan nghênh các ngươi lần sau tới tìm đánh! "
"tiểu thư, chờ em với! "
Liễu Như Yên nhanh chóng lắc mình rời khỏi hiện trường. Dạo phố vài vòng mua đồ ăn vặt, sau đó về phủ. Đối với người ngoài, một màn vừa nãy quá đả kích. Nhưng với cô, thực sự là cây tăm đàn gảy ,nhìn như hùng hổ lại méo có tí thương tích gì. Hệ thống kêu gào nhắc nhở, cô không thể không điều chỉnh lực đạo của mình, cuối cùng chẳng có tí lực gì.
Biết vậy lúc đầu đạp mạnh hơn một chút! Lần sau phải cố gắng hơn! Nhất định!
[...]
....
"chủ.... công tử, quạt của ngài! " Vị hộ vệ phía sau muốn tiến lên đòi quạt, nhưng bị ngăn lại.
"Ồ! Lần sau gặp lại rồi đòi cũng được!" Vị kia ha ha vài cái, sau đó bảo người đỡ về.
Cái gì mà lần sau đòi cũng được ? Đấy là bùa hộ mệnh của ngài đấy? Làm ơn có thể đừng tùy tiện như vậy được không?!
...
Nếu theo phim kịch truyền hình , Liễu Như Yên hiện tại nhất định sẽ nói .
"đem đồ của bọn họ ném hết ra ngoài! "
Nhưng chị gái nhỏ là ai?
Đồ của bọn họ cũng là tiền. Hơn nữa bọn họ ăn ở Liễu phủ, toàn là dùng tiền Liễu phủ, làm gì có tiền riêng. Đuổi người còn muốn cho nhân gia cầm theo tiền chạy, nằm mơ!
Liễu dì mẹ của Liễu Nhu một ngày sau khi thấy con gái bị người ta đỡ về, chật vật không thôi, thì rất tức giận . Muốn đi tìm Liễu Như Yên lấy cái giá trưởng bối ra để nói lý.
Bà Liễu dì này tới vừa lúc, Liễu Như Yên thủ đoạn lôi đình, đem trang sức, phục sức có giá trị trên người hai mẹ con lột sạch, đá khỏi phủ.
Liễu dì trợn mắt nửa ngày mới thích ứng, đứng ngoài cổng lớn ,đập cửa kêu gào. Đáng tiếc không ai nghe.
Liễu ba vừa vặn đi công tác dài hạn làm ăn xa, tạm thời chưa về được mà làm chủ cho nàng ta.