Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Với huyết thống thuần chủng cao quý, sao cô có thể hạ thấp thân phận mà dễ dàng nói ra chữ “thích” được chứ. Nguyễn Tiểu Ly phớt lờ câu hỏi của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình, ừm, quấn băng cũng không tệ lắm.
Tiểu Ác: “…Làm cao.”
“Ngoan, Tiểu Ác.”
Đừng suốt ngày dỗi người ta.
Lucerne Morris thấy cô không để ý đến mình thì trong lòng như bị mèo cào.
Đúng là một tiểu yêu tinh, trêu chọc xong rồi lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn vuốt ve khuôn mặt cô: “Tiểu Ly Ly, sau này tôi đi theo bảo vệ em được không?”
Tuyệt đối không thể để chuyện hôm nay lại tái diễn.
Bị người nào đó sờ mặt, trong lòng Nguyễn Tiểu Ly có chút không quen, cô ngước lên: “Tay tôi đau.”
Trong tích tắc, gương mặt hắn nhăn lại, hắn dời tay khỏi mặt cô và quay sang nắm lấy bàn tay bị thương: “Mấy ngày nữa sẽ hết đau, bây giờ cố gắng nhịn một chút nhé.”
Hắn đã dùng loại thuốc tốt nhất, không còn cách nào khác nữa.
Trong mắt hắn tràn đầy xót xa và tức giận. Tức giận vì cô bị tấn công mà bị thương, tức giận vì không xóa được cơn đau cho cô.
Nguyễn Tiểu Ly ngây người một lúc. Đây là cảm giác được quan tâm, được người ta đặt trong lòng?
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng rút tay về, xoay người đi lên lầu, tất cả hành động đều nhanh chóng và dứt khoát.
Lucerne Morris sững người tại chỗ, chỉ biết đứng nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh sáng trong mắt hắn dần tắt.
…
Mấy ngày kế tiếp Nguyễn Tiểu Ly đều không đến trường, Lucerne Morris cũng ở lại trong lâu đài của nhà Kanali.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, khi tay không còn đau nhiều nữa thì cô mới quay lại trường học.
Hai người ngồi trên một chiếc xe.
Lucerne Morris rót cho cô một tách trà đen rồi nói: “Mấy hôm nay số vụ quái vật tấn công con người lại tăng lên, nếu cứ loạn như vậy thì không cần chờ đến ba tháng cũng sẽ mở họp Hội nguyên lão.”
Trước mắt, cha của hắn vẫn còn ở nước ngoài, đến lúc đó người tham gia Hội nguyên lão vẫn sẽ là hắn.
Nguyễn Tiểu Ly bưng tách trà đen lên nhấp một ngụm: “Không bắt được một con quái vật nào sao?”
“Không, một dấu vết để lại cũng không có, cứ như… những con quái vật kia là bị ai đó thả ra.”
Sau khi hại người xong những con quái vật đó sẽ bỏ đi. Lẽ ra có thể được tìm thấy hướng đi của chúng, thế nhưng lại chẳng có gì cả, một dấu vết cũng không. Giống như có ai đó đã thả đám quái vật ra, giết người xong thì sẽ mang chúng đi.
Hai người đều không nói thêm lời nào, rất có thể đây là một âm mưu.
Trăng vừa mọc, ô tô dừng trước khu dạy học, việc hai người cùng xuống xe đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.
Trai xinh gái đẹp, xuất thân danh giá thì sao có thể không thu hút sự chú ý được.
“Nghe nói gần đây ngài Bá tước ở nhà của tiểu thư Kanali, có phải họ sắp liên hôn không?”
“Không nghe thấy tin liên hôn mà.”
“Các cậu chưa biết à? Khi Công tước Joel ngỏ lời cầu hôn tiểu thư Kanali tại Hội nguyên lão, chính Bá tước Morris đã chặn ngang lời cầu hôn của Công tước Joel đó.”
“Cái gì, có chuyện này nữa à? Đó gọi là nổi giận xông pha vì hồng nhan đúng không? Vì tiểu thư Kanali mà đắc tội một Công tước, Bá tước Morris thật dũng cảm.”
“Cậu nghe ai nói mà biết chi tiết chuyện trong Hội nguyên lão vậy?”
“Ông nội tớ nói, ông ấy cũng là nguyên lão mà, đã vậy còn khá nhiều chuyện hahahaha.”
“Cậu dám nói ông cậu như vậy, cẩn thận về nhà bị ăn đòn.”
Trong lớp học, hai người ngồi bên cửa sổ, Nguyễn Tiểu Ly định nằm ra bàn ngủ, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vị trí trong góc phòng trống không.
Kiều Huệ Nhi không đến lớp?
Sắp vào lớp rồi mà vẫn chưa đến trường?
Từ trước đến nay Kiều Huệ Nhi luôn ham học, ngày nào cũng đến rất sớm, sao hôm nay trễ vậy rồi mà vẫn chưa đến?
Cho tới khi tiết học đầu tiên kết thúc mà Kiều Huệ Nhi vẫn không xuất hiện, Nguyễn Tiểu Ly đã cảm thấy rất kỳ lạ.
“Tiểu Ác, nữ chính gặp chuyện à?”
Dù gì thì đó cũng là người mà mình muốn cắn nên cần chú ý một chút thì tốt hơn.
Mặt Tiểu Ác không chút cảm xúc: “Không biết.”
“…”
“Ta thật sự không biết bởi vì toàn bộ cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, cốt truyện ban đầu đã không còn giá trị tham khảo. Nhân tiện ta nói luôn, cốt truyện đã lệch hết rồi, cô không cần phải chờ đợi cơ hội nữa, chỉ cần cắn nữ chính một cái là được, như vậy chúng ta vẫn được tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
Cắn nữ chính đồng nghĩa với việc biến cô ấy thành ma cà rồng. Nữ chính có hào quang nên chắc chắn sẽ không biến thành quái vật, nhưng cần chịu đựng một giai đoạn khó khăn rồi mới thành ma cà rồng.
Biến thành ma cà rồng tương đương phá vỡ mọi ước mơ của nữ chính ở tương lai và bóp chết tất cả những gì cô ấy có ở hiện tại.
“Ừm.”
“Tiểu Ly, đừng mềm lòng.”
“Không mềm lòng, ta thấy bình thường, chỉ cần uống một ngụm máu của nữ chính là xong.” Nghĩ đến cảm giác đó, Nguyễn Tiểu Ly lập tức nheo mắt lại giống như một con mèo tham ăn.
Kiều Huệ Nhi vẫn luôn không đến, Nguyễn Tiểu Ly hỏi các bạn cùng lớp mới thì phát hiện ra rằng đã nhiều ngày nữ chính không đến trường.
Kina Joel: “Nhân loại đó xin nghỉ lâu rồi, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”
“Tớ nghe nói hình khu phố dưới chân đồi của trường học bị quái vật tấn công, chẳng lẽ cô ta gặp chuyện rồi?”
“Ai biết được, nếu cô ta chết thật thì trường học sẽ bổ sung học sinh mới thôi, dù sao mỗi lớp cần phải đảm bảo sự cân đối.”
Nguyễn Tiểu Ly không tiếp tục nghe nhóm ma cà rồng nói chuyện phiếm nữa, cô quay lại chỗ ngồi của mình. Lucerne Morris quay đầu lại: “Sao vậy? Em rất quan tâm đến nhân loại kia?”
“Không hẳn là quan tâm, chỉ là ngày tôi gặp nguy hiểm đã ở nhà cô ấy xử lý vết thương, xem như là tôi biết ơn cô ấy đi.” Nguyễn Tiểu Ly nói bâng quơ.
Lucerne Morris nghe câu trả lời thì lập tức vui mừng khôn xiết: “Yên tâm đi, nhân loại kia chắc là không xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện thì trường học đã bổ sung người mới rồi.”
Mỗi lớp học phải duy trì sỉ số cân bằng, một phần ba là ma cà rồng và hai phần ba là con người.
Nếu một con người chết, ngay lập tức sẽ có một con người mới được đưa đến. Nói là cho con người đi học còn không bằng nói là đưa con người đến để mua vui cho nhóm ma cà rồng. Không có người mới đến thì có nghĩa là người này chưa chết.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn chỗ ngồi trống của Kiều Huệ Nhi, cô có linh cảm nhà cô ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Tối hôm sau, Kiều Huệ Nhi đến lớp với cơ thể bủn rủn, đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt còn có quầng thâm, chỉ trong mấy ngày mà đã gầy đi rất nhiều.
Đã xảy ra chuyện gì?
Giờ giải lao, Nguyễn Tiểu Ly đi đến chỗ của Kiều Huệ Nhi, từ trên cao nhìn xuống: “Mấy ngày nay sao không đến lớp?”
Kiều Huệ Nhi đang cúi đầu, thất thần định lấy sách giáo khoa cho buổi học hôm nay thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại và lập tức trông thấy thiếu nữ ma cà rồng xinh đẹp.
Kiều Huệ Nhi ngây người, sau đó mắt cô đỏ lên, nước mắt thi nhau lăn trên má.
Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt.
Sao vậy?
Giây tiếp theo, Kiều Huệ Nhi ôm eo Nguyễn Tiểu Ly rất chặt rồi bật khóc, không chút áp lực mà khóc vô cùng đau lòng.
Bị thân thể nóng bỏng của con người ôm, cái ôm này hoàn toàn khác với cái ôm Lucerne Morris. Lucerne Morris thì lạnh còn Kiều Huệ Nhi thì nóng.
Ma cà rồng sẽ ưa thích đồ vật lạnh hơn, do đó cái ôm của Kiều Huệ Nhi làm Nguyễn Tiểu Ly có chút khó chịu. Cô vừa định đẩy cô ấy ra thì Kiều Huệ Nhi lại đột nhiên khóc lớn khiến Nguyễn Tiểu Ly bị dọa không dám cử động.