Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Thiếu nữ nghiêng người về phía trước, tỳ cả cơ thể lạnh ngắt lên người Kiều Huệ Nhi.
Kiều Huệ Nhi cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương.
Trong gương, cô gái phía sau đang mở miệng, hai chiếc răng nanh dài trong miệng đặc biệt bắt mắt. Trái tim Kiều Huệ Nhi lạnh đi một nửa, cô nhắm mắt lại trong tuyệt vọng và khổ sở.
Những tưởng cơn đau sẽ ập đến nhưng lại chẳng có gì xảy ra, thay vào đó là một thứ gì đó mềm mại bám vào cổ cô.
Kiều Huệ Nhi run rẩy mở mắt và nhìn thấy Ly Kanali đang cầm một chiếc khăn màu đỏ tươi buộc lên cổ cô.
Nguyễn Tiểu Ly đang rất nghiêm túc quấn chiếc khăn quanh cổ Kiều Huệ Nhi. Băng gạc đã bị thấm máu, mùi máu không ngừng bay ra khiến Nguyễn Tiểu Ly không thể nào bình tĩnh được.
Quấn thêm một lớp khăn quả nhiên mùi hương sẽ không còn quá nồng, nửa đêm còn lại cô có thể được thoải mái hơn mà không cần phải chịu đựng mùi máu nồng nặc nữa rồi.
“Tiểu Ly… ta còn tưởng cô định cắn nữ chính thật đó. Với lại cô làm nữ chính sợ khiếp vía rồi kìa.” Tiểu Ác bất lực che mặt cười.
Kiều Huệ Nhi sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Nhìn Ly Kanali đang cẩn thận bọc lại cổ mình, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút không chân thực.
“Tiểu… thư Kanali, cô…”
Cô muốn làm gì?
Nguyễn Tiểu y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của mình và nữ chính ở trong gương, sau đó nở một nụ cười mỹ lệ: “Cổ ngươi thấm máu, ta bọc lại giúp ngươi.”
“…Cảm ơn… Cảm ơn tiểu thư Kanali…” Kiều Huệ Nhi không khỏi run rẩy khi nói chuyện.
Bị một ma cà rồng nguyên thủy dựa gần như thế này làm Kiều Huệ Nhi vô cùng sợ hãi. Nguyễn Tiểu Ly không nhịn được mà vươn tay vuốt ve cổ của Kiều Huệ Nhi: “Cảm ơn cái gì, máu thơm như vậy không biết sẽ thu hút bao nhiêu ma cà rồng. Ta lấy khăn che cho ngươi thì sẽ không sao nữa.”
“…”
Kiều Huệ Nhi không dám cử động. Chỉ trong một thoáng sững người, đến khi cô nhìn vào gương lại lần nữa thì đột nhiên phát hiện trong gương đã không còn ai.
Kiều Huệ Nhi quay lại, quả nhiên Ly Kanali vừa mới ở sau lưng cô nay đã không thấy đâu.
Dịch chuyển tức thời, một trong những khả năng của ma cà rồng, không có gì lạ cả.
Hai chân Kiều Huệ Nhi đột nhiên nhũn ra làm cô lảo đảo một cái, cô nhanh chóng vịn lấy bồn rửa mặt: “Phì phò…”
Cô thở dốc từng đợt rồi lại từng đợt, mặc dù không biết tại sao Ly Kanali lại làm như vậy nhưng may là cô không bị cắn, may là không, may là không…
…
Quấn cổ cho nữ chính xong, Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ vui mừng, lát nữa mùi máu sẽ không còn nồng nữa. Nghĩ đến tiết học như bị tra tấn vừa rồi, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy lẽ ra cô nên làm việc này sớm hơn.
“Cô quấn cổ người ta lại thì mùi sẽ chẳng còn mấy để mà ngửi nữa, vậy mà nói muốn rèn luyện khả năng khống chế à?” Tiểu Ác bắt đầu châm chọc.
Nguyễn Tiểu Ly: “Thử thách cũng phân ra cấp độ sơ cấp và cao cấp chứ.”
Quấn cổ lại không có nghĩa là không ngửi thấy gì, còn cấp cao thì để từ từ chinh phục sau.
Trở lại phòng học, Nguyễn Tiểu Ly theo thói quen định đi tới hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ, hơn nữa chỗ đó cũng đang trống.
Lạ nhỉ, Lucerne Morris vậy mà lại ngồi ở ghế phía trước?
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua hàng ghế cuối cùng, rốt cuộc vẫn đi đến dãy ghế giữa ngồi xuống.
Có lẽ Lucerne Morris thích hai chỗ trong góc kia, lúc thì ngồi trước lúc thì ngồi sau, tốt hơn hết là cô không nên đến đó, nhỡ đâu đang ngủ lại bị gọi dậy thì bực mình lắm. Vả lại nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản là giao thiệp với nam chính, không hề nói muốn kết giao thân thiết, đã vậy thì lại gần làm gì? Tới gần làm cậu ta lệch thì sao?
Cô không có thời gian để ý đến nam chính, cô chỉ muốn uống một ngụm máu ngon…
Thương thay cho cô, khó lắm mới vào vai một nhân vật có thân phận đặc biệt như vậy, cuối cùng lại… Có lẽ ở thế giới này cô sẽ phải phấn đấu hết mình chỉ vì một ngụm máu…
“Khụ khụ, nguyên chủ là đồ tham ăn mà, hết cách rồi.” Tiểu Ác.
Nguyễn Tiểu Ly chán nản nằm trên bàn. Kiều Huệ Nhi đi vệ sinh quay lại, lúc vào lớp cô lập tức cúi đầu, cẩn thận đi qua những người khác.
Nhưng chiếc khăn màu đỏ tươi trên cổ cô quá bắt mắt.
“Sao trên cổ ngươi có cái khăn nổi bật thế này?”
“Chậc chậc, màu của cái khăn này cũng đẹp nhỉ.”
Ma cà rồng đều thích màu đỏ.
Kiều Huệ Nhi vô cùng hoảng sợ.
Kina Joel cảm thấy cái khăn có chút quen mắt: “Cái này hình như giống của tiểu thư Kanali?”
Kiều Huệ Nhi cúi đầu, căng thẳng đi qua người bọn họ.
Chỉ cần một câu khăn của tiểu thư Kanali đã khiến nhiều người chú ý.
Nhìn kỹ vào góc của khăn đúng là có biểu tượng của gia tộc Kanali.
“Đúng là đồ của tiểu thư Kanali…”
“Sao khăn của tiểu thư Kanali lại ở trên cổ của nhân loại thấp kém này?”
“Có phải là nhân loại này đã lấy trộm đồ của tiểu thư Kanali không?”
Chậc chậc, thật to gan, một con người lại dám trộm đồ của quý tộc.
Nguyễn Tiểu Ly nghe được âm thanh bèn ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy Kiều Huệ Nhi đang bị một nhóm ma cà rồng bao vây.
Hình như là đang bắt tội Kiều Huệ Nhi trộm đồ của cô.
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên, thong thả bước qua: “Đang nói chuyện gì?”
Kina Joel: “Tiểu thư Kanali, trên cổ nhân loại này là khăn tay của ngài. Có phải cô ta đã lấy trộm đồ của ngài không?”
Kiều Huệ Nhi nghe thấy giọng nói của Ly Kanali thì lập tức ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt khẩn cầu: “Tiểu thư Kanali…”
“Sao không nói với họ là ta đã đưa chiếc khăn tay này cho ngươi? Đứng đó để cho bị chặn đúng là vô dụng. Lại đây.”
Chính cô đem phiền phức tới cho nữ chính vậy tự cô đi giải vây cho cô ấy vậy.
Không phải chỉ là buộc một chiếc khăn lên cổ nữ chính thôi sao? Chuyện có gì to tát đâu.
Kiều Huệ Nhi nhanh chóng tới bên cạnh cô.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn nhóm ma cà rồng: “Một nhân loại thấp kém làm sao có thể trộm được đồ của ta, là ta buộc quanh cổ cô ta, không có gì phải chuyện bé xé ra to hết.”
“Đã hiểu.”
“Đã hiểu.”
Khi bắt nạt nhân loại thì nhóm ma cà rồng đều này tỏ vẻ trịch thượng, còn ở trước mặt Ly Kanali thì ngoan ngoãn như cún con.
Nguyễn Tiểu Ly trở lại chỗ của mình, Kiều Huệ Nhi cũng vội vàng theo sau cô về lại chỗ ngồi ở hàng ghế cuối.
Trong giờ học, nhóm ma cà rồng ngồi phía trước nháy mắt ra hiệu với nhau.
Tiểu thư Kanali vậy mà lại buộc khăn của mình lên cổ của nhân loại kia, không lẽ cô ấy thích máu của người nọ ư?
Sau này bọn họ phải chú ý một chút để tránh cướp người của tiểu thư Kanali.
Lucerne Morris xem xong trò hề này rồi quay đầu nhìn khoảng trống ở phía sau, sau đó vùi đầu xuống không biết suy nghĩ cái gì.
…
Sau khi tan học, từng chiếc siêu xe đậu ở lối vào của khu dạy học để đón các thiếu gia và các tiểu thư, nhân loại thì quải cặp sách đi ra cửa sau của học viện.
Nguyễn Tiểu Ly lên xe. Vừa lên xe, hầu gái nhìn thấy chiếc váy ngắn ngủn của cô thì rất ngạc nhiên: “Tiểu thư, váy của người bị sao vậy?”
“Bị vướng vào bụi hoa rách thôi, không có chuyện gì.”
Hầu gái nghe xong mới cảm thấy yên tâm hơn, sau đó lấy ra một ly máu từ cái tủ ở bên cạnh: “Tiểu thư, nếm thử máu của huyết nô mới đi.”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ hít một cái, không thơm chút nào: “Không uống.”
Hầu gái rầu rĩ, tiểu thư Kanali đã không uống máu hơn hai ngày rồi.
Trời dần sáng, nếu còn không về thì mặt trời sẽ ló dạng, dù ma cà rồng không sợ nắng nhưng lại rất ghét bị mặt trời chiếu vào. Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại: “Lái xe về nhà.”
“Chờ một chút.” Tiếng của một thiếu niên cất lên. Không biết từ lúc nào Lucerne Morris đã đến gần xe cô, hắn cúi người hỏi: “Tiểu thư Kanali, xe của tôi bị hư rồi, tôi có thể ngồi nhờ xe của cô được không?”
Nhà của hai người thuận đường. Tuy nhà của Ly Kanali gần hơn nhà của Lucerne Morris một chút, nhưng hắn vẫn có thể đi nhờ được một đoạn.
Xe hư?
Tiểu Ác nói ngay: “Đây là cốt truyện. Xe của nam chính đúng là hư thật, sau đó anh ta đến ngồi nhờ xe Ly Kanali.”
Trong cốt truyện gốc là Lucerne Morris ngồi xe Ly Kanali về, đến nhà Ly Kanali thì Ly Kanali cho tài xế đưa Lucerne Morris về.
Nếu cốt truyện là như vậy thì cho cậu ta lên xe thôi.
“Lên đi.” Nguyễn Tiểu Ly nhẹ giọng đáp.
Lucerne Morris vui vẻ lên xe và ngồi xuống ghế đối diện với Nguyễn Tiểu Ly
Hầu gái lập tức chào hỏi Lucerne Morris: “Bá tước Morris.”
Lucerne Morris gật nhẹ đầu, hắn nhìn thoáng qua cái ly đầu máu trên tay hầu gái.
“Gần đây tiểu thư Kanali ăn uống không ngon sao?”
Chỉ khi chủ nhân không ăn uống gì mấy ngày liên tục thì hầu gái mới chuẩn bị nhiều như thế này. Bây giờ vừa tan học đã lấy sẵn máu đợi Ly Kanali.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Không tìm được máu ngon.”
Không tìm được máu ngon thì không uống, tùy hứng như vậy đấy.
Hầu gái để lại ly máu vào tủ, lấy ra một cái chăn ở ngăn dưới tủ rồi đắp lên chân của Nguyễn Tiểu Ly.
Lucerne Morris nhìn động tác của hầu gái, đột nhiên tiến đến gần Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu thư Kanali, cô cứ nhịn đói như vậy làm người ta đau lòng lắm. Thật ra cô có thể nếm một chút máu của tôi này, xem có hợp với khẩu vị của cô không…”
Hắn đột nhiên tiến lại gần, đôi môi mỏng như sắp dán khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly, nụ cười của hắn đầy xấu xa hư hỏng.
Hầu gái bị dọa hoảng sợ. Bá tước Morris đang đùa giỡn tiểu thư Kanali sao?
Cả hai người đều là chủ nhân tôn quý, hầu gái hoàn toàn chẳng dám thở mạnh.
Nguyễn Tiểu Ly không lui cũng không trốn, chỉ mờ mịt nhìn hắn.
Thật sự vô cùng mờ mịt…
“Tiểu Ác, cốt truyện có đoạn này à?”
Trong cốt truyện có đoạn Lucerne Morris ngồi nhờ xe Ly Kanali, nhưng có cảnh này không?
Không thể nào có đoạn này được, kỳ lạ.
Tiểu Ác im lặng.
Nguyễn Tiểu Ly cũng hiểu.
Ồ, trong cốt truyện không có đoạn này nha.
Lại trúng số rồi.
Nguyễn Tiểu Ly hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào chàng trai tuấn tú trước mặt mình: “Bảo ta hút máu ngươi? Ngươi xứng sao?”
“Tôi xứng hơn những nhân loại kia.” Lucerne Morris nói.
Nếu không phải hai người đều không có hô hấp thì bây giờ cách gần như vậy chắc chắn hơi thở của họ sẽ quyện vào nhau.
Cô cười, hai mắt híp lại, lười biếng mở miệng: “Cái ta nói không phải là thân phận của ngươi mà là máu của ngươi. Máu của ngươi ngon sao, xứng để ta hút sao?”
Hắn cúi người, vốn dĩ người hắn đã lớn hơn cô, bây giờ kề sát lại như vậy cả cơ thể giống như đang đè lên trên cô.
Lucerne Morris mỉm cười xấu xa: “Tiểu thư Kanali nếm thử một lần thì sẽ biết.”