Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Ma cà rồng được nhiều người lựa chọn dĩ nhiên rất vui vẻ, điều này chứng tỏ bản thân người đó rất hấp dẫn.
Nhưng tình hình hiện tại là không ai chọn tiểu thư Ly Kanali, cả lớp học không ai dám phát ra một âm thanh nào.
Nguyễn Tiểu Ly cũng không chút tức giận, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngón tay vẫn đang đùa nghịch mái tóc dài của mình, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn một lượt nhóm nhân loại đang đứng xếp hàng ở đằng kia.
“Thật sự không có ai chọn ta sao? Ta đáng sợ như vậy ư?”
Đối với con người thì ma cà rồng nào cũng đáng sợ, mà Ly Kanali lại càng đặc biệt đáng sợ hơn. Ma cà rồng còn sợ cô chứ đừng nói đến con người.
Nhân loại đều cúi đầu không dám nhìn cô, ai nấy cũng run bần bật, chỉ hận không thể nấp kín ở sau lưng người khác.
Nguyễn Tiểu Ly vừa nghịch tóc vừa nói: “Không ai chọn ta thực sự khiến ta rất buồn.”
Nhóm ma cà rồng có chút lo lắng, Kina Joel bị một cô gái đẩy về phía trước.
Kina Joel nhanh nhảu nói: “Tiểu thư Kanali có thân phận đặc biệt, sao bọn họ dám chọn ngài. Ngài thích đứa nào thì chọn đứa đó thôi.”
Chơi trò chơi thì cũng không thể chọc giận vị này.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tiểu Ly càng rạng rỡ: “Không ai chọn ta có phải các ngươi cảm thấy rất ta đáng thương đúng không? Tựu trung lại có lẽ thân phận của ta hợp với bức ép hơn.”
“Không, không phải, tôi không có ý đó. Tiểu thư Kanali…” Nhất thời Kina Joel không biết nên trả lời như thế nào.
Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm cô, liếc mắt nhìn nhóm người kia: “Thật sự không có ai chọn ta sao? Nếu chọn ta thì chỉ cần răng nanh của ta cắn nhẹ các ngươi một cái, ngay lập tức các ngươi có thể từ con người ti tiện biến thành ma cà rồng cao quý, không phải sống cuộc sống lo sợ hãi hùng nữa mà trở thành ma cà rồng, hoàn toàn thoát ly thân phận con người, còn có thể trẻ mãi không già…”
Giọng nói dịu dàng của cô cứ như một cái bẫy, từng chút một dẫn dụ lòng tham của con người. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, nhưng đôi mắt đỏ màu máu đã phơi bày sự thật.
Làm gì có thiên thần nào ở đây, đây rõ ràng là ác quỷ muốn dẫn người ta xuống địa ngục.
Con người vốn tham lam, hễ thấy chút ngon ngọt thì sẽ bắt đầu động lòng. Ánh mắt của một số người đã dần trở nên không kiên định, có người tin lời Nguyễn Tiểu Ly nói, dường như họ đã nhìn thấy một con đường tắt khác để hy vọng.
Bị cắn một cái là có thể trở thành ma cà rồng, bọn họ cũng có thể làm người bề trên!
Kiều Huệ Nhi đang đứng phía sau một nữ sinh ma cà rồng, nghe thấy lời Ly Kanali nói nhưng cô lại không hề động lòng một chút nào.
Nói thật hay, nhưng đằng sau đó chính là vực sâu vạn trượng.
Kiều Huệ cúi đầu trốn ở phía sau mọi người.
Đã có người bước lên nửa bước hướng về phía Nguyễn Tiểu Ly.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Những con người thấp kém này sao xứng để phục vụ tiểu thư Kanali chứ.” Lucerne Morris đứng dậy bước tới.
Một thiếu niên tuấn tú tựa như bước ra từ trong tranh sơn dầu đi tới, trên mặt mang theo nụ cười khinh bỉ không hề phù hợp với ngoại hình.
“Tiểu thư Kanali, thân phận của cô cao quý, những con người thấp kém ở đây sao xứng cho cô cắn được.”
Răng nanh của ma cà rồng ngoài việc dùng để ăn ra thì còn dùng để tạo tình thú trong chuyện ấy. Khoảnh khắc bị răng nanh đâm vào, cơ thể sẽ hưng phấn và sung sướng. Còn việc hút máu để lộ ra răng nanh thì cũng tùy vào ý đồ lúc đó.
Nguyễn Tiểu Ly không ngờ Lucerne Morris sẽ quấy rối.
Cậu ta muốn làm gì?
Nguyễn Tiểu Ly dựa người vào bàn: “Lucerne Morris, ngươi nghĩ ta nên chọn ai?”
“Nhân loại ở đây đều không xứng để phục vụ cô nên cô không cần phải chọn ai cả.”
“Nhưng tất cả mọi người đều có huyết nô còn ta thì không.” Khuôn mặt nhỏ bé của cô lộ ra vẻ bất bình.
Rõ ràng biết là cô đang giả vờ, nhưng vẻ mặt bất bình này của cô thật sự rất cuốn hút người khác. Lucerne Morris bước đến, nắm lấy tay Nguyễn Tiểu Ly rồi nửa quỳ trước mặt cô như một kỵ sĩ, nắm lấy tay cô và hôn lên đó một cái: “Tiểu thư Kanali thân mến, chi bằng để tôi đến hầu hạ cô?”
Hầu hạ chứ không phải là huyết nô.
Nhưng chữ hầu hạ này lại làm người nghe nghĩ mơ màng.
Dẫu biết rằng ma cà rồng và ma cà rồng cũng sẽ hút máu lẫn nhau, nhưng chỉ có những người yêu đương ân ái mới làm vậy mà thôi.
Tiểu Ác: “Nam chính muốn làm gì?”
Nam chính chắc hẳn là không lệch, có thể nói Tiểu Ác xem như cũng đã học được cách đọc tình cảm của con người. Nó có thể nhận ra nam chính không thích Nguyễn Tiểu Ly, nhưng tại sao anh ta lại làm như thế?
À đúng rồi, nam chính là một tên đê tiện ham chơi. Có thể anh ta cảm thấy chơi vui chăng?
Tiểu Ác đã nghĩ đúng, quả thật Lucerne Morris chỉ cảm thấy như vậy chơi vui nên mới làm thế này.
Trước đây hắn không tiếp xúc với Ly Kanali, nhưng bây giờ hắn rất tò mò về người có huyết thống nguyên thủy như Ly Kanali.
Lucerne Morris đang nửa quỳ trên mặt đất và nâng tay cô, Nguyễn Tiểu Ly lười nhác ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình.
“Lucerne Morris, dù sao ngươi cũng là Bá tước, hầu hạ ta thì không thích hợp lắm.”
“Thích hợp chứ, được hầu hạ cô là vinh hạnh của tôi. Vả lại so với những nhân loại kia thì tôi cao quý hơn nhiều, phải không?”
Con người quá thấp hèn không thể phục vụ cô, hãy để tôi.
Rõ ràng Lucerne Morris đang làm động tác rất lịch sự và tao nhã, thế nhưng hắn lại cố tình nở một nụ cười khinh khỉnh nên nhìn vào sẽ không biết là hắn đang nói thật hay đùa.
Nguyễn Tiểu Ly thu lại nụ cười, biến trở trở về thành cô búp bê phương Tây xinh đẹp vô cảm.
Cô rụt tay lại: “Các người cứ chơi đi, ta không có hứng thú với trò chơi này nữa.” Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi lớp.
Ngay khi cô rời đi, những người khác rốt cuộc mới dám thở ra.
“Kéo tiểu thư Kanali vào trò chơi còn làm ngài ấy tức giận, haiz.”
“Tiểu thư Kanali chắc không đến mức tức giận đâu.”
“Này này, phía sau tớ có đến năm người, sao năm người này không có ai chọn tiểu thư Ly Kanali vậy? Chỉ cần một người đi qua đó thôi cũng sẽ không đến mức khiến tất cả chúng ta đều khó xử.”
“…”
Lucerne Morris đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên đầu gối, rồi liếc nhìn nhóm người đang nhao nhao trong lớp.
Nhàm chán.
Lucerne Morris cũng ra khỏi lớp học.
Vì bây giờ là thời gian lên lớp nên cả hành lang không một bóng người.
Hắn định đi đến phòng y tế, trong lớp quá ồn ào.
Lúc đi ngang qua bồn hoa, một người đàn ông mặc vest bước tới: “Bá tước Lucerne Morris.”
Sắc mặt Lucerne Morris bình đạm, hắn cười hỏi: “Sao lại đến trường?”
Người đàn ông này là quản gia của nhà Morris, bình thường đều đi theo bên cạnh cha hắn.
Quản gia: “Bá tước, Công tước nói cuối tuần này ngài thay ông ấy tham gia Hội nguyên lão.”
Hội nguyên lão thường chỉ có người cầm quyền tầng lớp ma cà rồng quý tộc mới được đi.
Bảo hắn đi?
Tuy rằng mấy năm gần đây cha hắn đã để cho hắn tiếp quản một số việc của gia tộc để ông ấy chuẩn bị buông tay, nhưng bảo hắn tham gia Hội nguyên lão có phải là quá sớm rồi không?
Nếu bây giờ đi Hội nguyên lão chắc chắn sẽ bị những người khác làm khó làm dễ. Cha đang thử thách hắn?
Lucerne Morris gật đầu: “Ta biết rồi.”
Quản gia: “Công tước sẽ ra nước ngoài một thời gian, thời gian này mọi việc trong gia đình đều giao cho ngài.”
“Ừm, biết rồi.”
Sau đó, quản gia khom lưng rồi im lặng rời đi. Lucerne Morris đang định cất bước thì đột nhiên cảm giác được có người ở cách đó không xa. Hắn lập tức đầu lại: “Ai?”
Một cô gái xinh đẹp mặc váy đen đang đứng giữa bụi hoa và nhìn hắn với đôi mắt đỏ như máu.