Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Thời Minh Sơ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly không có gì khác thường, gương mặt vẫn trắng nõn.
Một tay Nam Khải Lận kéo cô, không để cho cô đến mức ngã xuống đất. Hắn cau mày: “Uống say?”
“Ừ.”
Thật ra nguyên chủ Cung Lâm Ly không phải là người có tửu lượng tốt, nhưng thể chất của cô lại đặc biệt. Cho dù có say thì gương mặt cô cũng sẽ không đỏ lên, thế nên khi cô uống say người khác hoàn toàn không phát hiện ra được.
Tuy nhiên hôm nay cô thật sự đã quá chén, hiện tại đầu óc choáng váng, có chút đứng không vững.
“Đi, chúng ta về đi, bây giờ cũng đã rạng sáng rồi.” Miệng Nguyễn Tiểu Ly nói thì nói vậy nhưng thân thể lại không có chút động tác nào.
Không có sức…
Nam Khải Lận không nói gì, qua một hồi lâu thấy cô thật sự không dậy nổi nên hắn chỉ đành bế cô về.
Lúc bế cô lên, hắn bỗng mất bình tĩnh. Tuy thế giới này thoạt nhìn có vẻ rất cởi mở, nhưng nam nhân có thể tùy tiện ôm nữ nhân sao?
Hắn cúi đầu, lập tức nhìn thấy cô đã mê man, hình như là ngủ rồi.
Ngủ rồi thì tốt.
Nam Khải Lận thả lỏng một chút, sau đó quan sát xung quanh. Những con đường mà hắn từng đi qua một lần thì hắn sẽ không bao giờ quên.
Đường phố lúc rạng sáng đèn đường rất sáng sủa, gần như cả con đường đều không có một bóng người.
Nam Khải Lận nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai thì trực tiếp điểm nhẹ mũi chân, nhanh chóng nhảy lên mái nhà.
Hôm nay khi ra ngoài hắn đã phát hiện người của thế giới này, bất kể là nam hay nữ, đều không có võ công, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng võ công của mình. Hiện tại bốn bề vắng lặng, dùng khinh công trở về sẽ nhanh hơn một chút.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trong không gian của Tiểu Ác nhìn thấy một màn này liền vô cùng ghét bỏ.
Tiểu Ác cười: “Hình như anh ta còn không biết trên thế giới này có một thứ gọi là camera.”
“Vô hiệu các camera quay anh ta trên đoạn đường này đi.” Nguyễn Tiểu Ly căn dặn.
“Ok.”
Tiểu Ác điểm một cái lên màn hình, màn hình theo dõi dọc đường đi lập tức biến thành màu đen. Chờ sau khi Nam Khải Lận đi qua, các camera mới khôi phục lại như bình thường.
“Cái này xem như là đi cửa sau. Tiểu Ly, cô nợ ta điểm nha.”
“Ừm.”
Tiểu Ác ôm một chiếc gối ôm nhỏ ngồi trên thảm. Nó vừa ngồi xuống, Nguyễn Tiểu Ly lập tức dựa lên người nó, cứ vậy mà đè nó một cách thiếu đạo đức.
“Nguyễn Tiểu Ly, ta thật sự rất muốn đá cô ra ngoài.”
Miệng thì nói vậy nhưng qua vài phút vẫn chưa thấy Tiểu Ác đá Nguyễn Tiểu Ly ra.
Tiểu Ác nhìn cơ thể được Nam Khải Lận cẩn thận ôm vào trong ngực, nó hỏi: “Sao cô lại để cho nam chính có cơ hội ôm cô về thế?”
Tiểu Ly trông không giống kiểu người chủ động đưa lên thế này, chẳng lẽ cô ấy xem trọng khuôn mặt đẹp trai của nam chính?
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái: “Ta say rượu, anh ta chiếu cố ta, ta cảm động, ta âm thầm thích anh ta.”
Đây là con đường mà cô đã sắp đặt.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ác cười tươi như hoa: “Tiểu Ly, dáng vẻ cô chăm chỉ làm nhiệm vụ thật mê người.”
“…”
Bên này, Nam Khải Lận đã mang cô về chỗ ở bằng cách trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào. Nguyễn Tiểu Ly cũng nhanh chóng ra khỏi không gian trở lại trong thân thể.
Cô giả vờ như vô cùng mơ hồ mà mở to hai mắt vào đúng lúc Nam Khải Lận đang nâng ót cô và nhẹ nhàng đặt lên giường. Vừa mở mắt, cô lập tức đối diện với khuôn mặt phóng đại của hắn, mái tóc dài của hắn rũ trên mặt cô có chút ngứa.
“Ưm? Chúng ta về rồi à?”
“Ừ.” Nam Khải Lận nhanh chóng buông tay ra, đứng thẳng người lên: “Ngươi đau đầu không? Ta đi nấu cho ngươi một bát canh giải rượu.”
Nguyễn Tiểu Ly cố gắng ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem giờ: “Ơ, chúng ta về bằng cách nào? Anh gọi xe hả, sao mới mười phút mà đã về tới rồi?”
Nam Khải Lận nghe không hiểu đơn vị thời gian mà cô nói, nhưng hắn vẫn biết là cô phát hiện ra bọn họ trở về quá nhanh.
Hắn vươn tay cầm món đồ nhỏ trên tay cô đi: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta nấu canh giải rượu cho ngươi.”
Hai người ở cùng nhau, hắn không thể nhìn một tiểu cô nương khó chịu cả đêm vì say rượu như vậy.
Nam Khải Lận ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến phòng bếp. Nhưng khi nhìn thấy những dụng cụ trong phòng, hắn lại hoàn toàn không biết phải xuống tay như thế nào.
Những thứ này là cái gì vậy?
Cái này thì còn có thể nhìn ra được là nồi, vậy còn những thứ kia là gì?
Cái bếp này phải nhóm lửa thế nào? Không có củi, cũng không có đá đánh lửa, ngay cả người hầu nhóm lửa cũng không có nốt.
Nam Khải Lận hiếm khi cảm thấy bó tay bó chân thế này. Hắn muốn nấu canh giải rượu nhưng kết quả lại phát hiện mình hoàn toàn không biết dùng dụng cụ trong phòng bếp.
Do đó, Nam Khải Lận chỉ đành ra khỏi bếp và đến phòng khách nhìn một phen. Cuối cùng, hắn mở một thứ vuông vức giống hệt cái quan tài ra và tìm thấy thức ăn ở bên trong.
“Tại sao trong này lại lạnh?”
Nam Khải Lận cho tay vào trong và phát hiện ra bên trong rất lạnh. Đồ ăn để ở trong này có thể được giữ tươi. Sau đó hắn mở ngăn tủ bên dưới ra, ngăn tủ dưới còn lạnh hơn trên này, đã kết băng luôn rồi.
Bây giờ là mùa hè nóng nực mà trong cái hộp này lại có thể kết băng.
Nam Khải Lận lại một lần cảm thán về sự thần kỳ của thế giới này, đồng thời hắn còn tìm được mấy củ gừng, thứ cần dùng để nấu canh giải rượu.
Hắn cầm đồ đi vào trong phòng bếp nhưng vẫn không biết xuống tay với mấy thứ dụng cụ kia.
Nam Khải Lận nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân. Nguyễn Tiểu Ly đang loạng choạng đi ra khỏi phòng. Thoạt nhìn qua cả người cô không chút tinh thần, mày nhỏ cau lại giống như đang đau đầu.
“Anh đứng ngốc ở chỗ này làm gì? Không phải nói là nấu canh giải rượu cho tôi sao?”
Ánh mắt Nam Khải Lận hơi né tránh, hắn đáp: “Ta không biết dùng phòng bếp của ngươi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhướng mày: “Cái này thì có gì mà không biết dùng? Không phải phòng bếp của nhà nào cũng giống vậy sao?”
Nam Khải Lận đứng một bên không nói lời nào, cơ thể cũng bất động.
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay sờ cái trán nóng như lửa của mình, hơn nữa cả vùng thái dương cũng đang đau như búa bổ.
Quả nhiên đây chính là hậu quả của say rượu. Nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất tối nay cô đã thắng được hơn đồng. Có số tiền này thì trong một khoảng thời nữa cô sẽ không lo bị chết đói, tiếp đó sẽ tranh thủ trong khoảng thời gian này cố gắng tìm được một công việc làm thêm, chưa kể tiền thuê nhà tháng sau còn giảm đi nữa.
Tính xa quá rồi, bây giờ vẫn nên nghĩ xem phải nấu một chén canh giải rượu cho mình như thế nào để đầu không đau nữa thì hơn.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới, vặn mở van gas ra: “Có phải anh chưa từng nấu cơm đúng không? Mở gas ra rồi bật bếp là có thể nấu được rồi.”
Giọng của cô nghe có vẻ rất mỏi mệt. Bây giờ cô rất đau đầu, chỉ muốn ngủ.
Nam Khải Lận nhìn cô xoay nhẹ đồ vật bên cạnh một cái, sau đó lại xoay thứ gì đó trên bệ bếp, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Nam Khải Lận âm thầm nhớ kỹ trình tự, chỉ cần có lửa thì hắn có thể trổ tài được rồi.
“Ngươi qua một bên ngồi đi, để ta.”
“Anh có chắc là anh được không vậy?” Nguyễn Tiểu Ly dựa vào kệ bếp, hỏi.
Tiểu Ác: “Phụt, Ly ơi, cô không thể nói mấy lời thế này với đàn ông đâu.”
“…Tiểu Ác, dẹp bỏ mấy thứ trong đầu ngươi đi.”
Nam Khải Lận nhíu mày, sau đó cầm gừng đến vòi nước bên cạnh rửa sạch. Hắn chỉ cần mò mẫm một chút là đã biết được cách mở vòi nước như thế nào.
Bầu không khí trong phòng bếp vô cùng yên tĩnh. Nguyễn Tiểu Ly không có ý định rời đi mà đứng bên cạnh dựa vào tường và nhìn hắn làm việc.
Tiểu Ác: “Đừng nhìn nam chính là Thừa tướng mà khinh, thật ra khi còn nhỏ anh ta cũng đã nếm không ít đau khổ đấy.”