Xuyên Nhanh Kí Chủ Là Đồ Tham Ăn

chương 115-116

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

: Thế Giới Công Lược Cảnh Sát Băng Lãnh

Tử Du sau khi vừa khóc vừa chạy ra khỏi sở cảnh sát, cứ vô định trên đường cô cứ thế đi mãi cho tới khi mệt, mới ngồi thụp xuống bên đường òa khóc.

Hệ thống nó không giỏi an ủi, nên cũng chỉ có thể quan sát tỉ mỉ hành động của cô.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên hệ thống thấy kí chủ nhà mình rơi nước mắt , nó cũng rất sốt ruột, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài khoanh tay đứng nhìn cả.

Tử Du ngồi lại bên góc đường cứ thế nhìn dòng xe ngược xuôi tấp nập, cô cũng không thể lí giải cảm giác đau đớn lúc nãy diễn ra như nào nữa.

Tử Du cảm thấy trái tim của bản thân đã không còn chịu kiểm soát của lí trí nữa rồi, phải chăng cô đã bị cái trò chơi thực tế ảo này chi phối.

Cô vẫn tiếp tục nhìn dòng người tập nập qua lại kia như tìm kiếm một ai đó, nhưng cũng giống như đang tìm câu trả lời cho bản thân mình.

Cuối cùng cô quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Quân Thiên để giải quyết mọi chuyện, nhưng cô chợt nhớ ra là lúc đi vội vàng quá nên không có mang theo điện thoại.

Thế là Tử Du cũng bỏ luôn ý định gọi cho Quân Thiên, cô hòa mình vào dòng người đi theo tiếng gọi của trái tim mà tiến về phía trước.

Quân Thiên sau khi gọi điện cho Tử Du rất nhiều lần không được, liền bắt đầu lo lắng có chuyện không hay xảy ra, anh cùng một số đồng nghiệp đi tìm cô khắp nơi.

Cuối cùng Quân Thiên kêu bọn họ về trước đi, còn bản thân anh một mình đi tìm cô.

Ông trời giống như đang trêu đùa người, trên một đoạn đường anh và cô cứ thế vô tình lướt qua nhau.

Nhưng vừa đi được một đoạn, bỗng dưng hai người dường như đã có tâm linh tương thông, từ từ quay lưng lại cách mấy gốc cây mặt đối mặt nhìn nhau.

Tử Du cứ như một đứa trẻ con bị lạc tìm được người thân, cô liền chạy thật nhanh về phía Quân Thiên, cô bây giờ cũng không muốn khống chế tình cảm của bản thân nữa.

Cô quyết định buông bỏ mọi thứ, lúc này đây cô chỉ muốn lắng nghe theo, và làm theo những gì con tim mách bảo.

Bởi vì cô cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cũng có cảm xúc vui buồn, không thể luôn lạnh lùng vô cảm giống như người máy mãi được.

Cô mệt mỏi rồi, từ bây giờ nên cô nghỉ ngơi rồi.

“Híc híc! Quân Thiên có phải trước giờ em đều đã sai rồi không? Em cố gắng nỗ lực hơn mọi người gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng tại sao mọi người đều không cần em? Bây giờ ngay cả anh cũng không cần em nữa rồi.”

Nước mắt không kìm nén được, cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống.

Quân Thiên không kích động nữa, anh giữ chặt vai cô để cho cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, sau đó dịu dàng nói với cô:

“Anh chưa bao giờ nói không cần em, anh còn hận không thể trói chặt em bên cạnh anh mỗi ngày, khiến cho chúng ta vĩnh viễn không bao giờ có thể xa rời nhau.”

Quân Thiên biết Tử Du cuối cùng cũng đã chịu mở lòng, cũng như cô đã cho anh một cơ hội được ở bên cạnh cô.

Quân Thiên vô cùng vui vẻ, còn Tử Du thì vẫn mang theo trong lòng một chút tâm sự, phân vân cho quyết định lần này của mình.

Nhưng trực giác mách bảo với cô là, hãy thử tin tưởng vào tình yêu, cũng như là cho Quân Thiên một cơ hội, và hơn hết cô cũng nên cho bản thân một cơ hội.

“Quân Thiên em đói rồi, em muốn anh nấu bữa tối cho em.”

Quân Thiên gật đầu, nắm tay Tử Du vui vẻ đi theo hướng về nhà của cô.

Nhưng Tử Du đi được một đoạn thì cảm thấy chân không có chút sức lực, cô lảo đảo mấy bước khiến cho Quân Thiên vô cùng lo lắng hỏi:

“Du Du, em có bị làm sao không? Hay chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi.”

Tử Du có một kí ức liên quan tới bệnh viện, mà ngay đến cả hệ thống cũng không biết, đó là một hồi ức vô cùng đau đớn khiến cho cô luôn bài xích việc tới bệnh viện.

Tử Du khi thấy dáng vẻ của Quân Thiên vì mình mà nghiệm trọng hóa vấn đề, trong lòng nổi lên một ngọn lửa ấm ám.

Cô là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm, và cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu, cái gì gọi là hạnh phúc.

Cô cười nhẹ sau đó vui vẻ nói với anh:

“Nãy giờ em đi bộ trên đường có chút lâu nên giờ chân có chút đau là bình thường, không tới mức phải tới bệnh viện đâu.

Chỉ cần về nhà nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi.”

Tử Du vẫn kiêm quyết tự đi, nhưng lại có mấy lần suýt ngã xuống.

Quân Thiên nhìn vậy lòng đau như cắt, anh liền tiến tới ngồi xuống phía trước cô và nói:

“Anh cõng em về.

Trời càng về khuya càng lạnh, chúng ta không nên ở lâu sớm trở về nhà thôi.”

Tử Du được Quân Thiên cõng trên lưng thì thao thao thao bất tuyệt khen anh.

Quân Thiên hiếm lắm mới thấy Tử Du vui vẻ như vậy, nên cũng phụ họa theo cô.

Hai người cười nói đùa giỡn đi trên con đường khuya vắng, tràn ngập ánh đèn mờ ảo đẹp như tranh vẽ..

Chương : Thế Giới : Công Lược Cảnh Sát Băng Lãnh ()

Ánh trăng mờ dần theo thời gian, những tia nắng mai len lỏi qua đám mây xuyên kẽ theo từng chiếc lá, chiếu rọi khung cảnh ấm áp và hạnh phúc của Quân Thiên và Tử Du. Hai người đã cùng nhau thức dậy cùng một lúc, cùng chuẩn bị đồ ăn sáng.

Bọn họ như một đôi uyên ương luôn quấn quýt lấy nhau vậy.Tử Du khi đang chuẩn bị bánh mì để làm một bữa ăn sáng nhẹ nhàng đủ lót đầy dạ dày, quay đầu nhìn anh, cô còn tinh nghịch cố tình dùng bột mì dính lên mặt Quân Thiên. Sau đó cô nhìn khuôn mặt điển trai của Quân Thiên bị mình biến thành lem nhem dính bẩn đầy mặt, liền bụm miệng nhìn anh vừa cười vừa nói:

“Ôi bây giờ anh trong giống như công chúa băng giá ý, mặt trắng môi hồng, ôi một đấng giai nhân tuyệt thế.”

Quân Thiên thấy Tử Du trêu chọc mình thì cũng không chịu thua kém cô, anh cũng lấy bột mì quệt lên mặt của Tử Du. Cô có ý định tránh thoát khỏi ma trảo của Quân Thiên, nhưng Quân Thiên nào dễ dàng để cô chạy thoát. Anh giữ lấy tay cô, sau đó dùng bột mì tạo hình cho cô tương tự mình, trả được thù anh vô cùng đắc ý nhìn cô cười lớn.

Thấy còn chưa đủ, anh còn dùng đôi bàn tay tràn ngập bột mì xoa lên hai bên má phúng phính của cô, cuối cùng mới thõa mãn nói:

“Bây giờ em cũng không một tuyết sắc giai nhân rồi, không biết anh có vinh hạnh để có thể lấp đầy trái tim của em bằng hạnh phúc và tình yêu không?”

Hai người đùa giỡn nhau, sau đó lại mượn không gian lãng mạng mà bày tỏ tấm lòng của một cách chân thành nhất. Khung cảnh ấm áp hạnh phúc và hài hòa, đến mức làm cho con người ta phải ghen tị.

Bữa án sáng toàn màu hồng cuối cùng cũng kết thúc, Tử Du và Quân Thiên từ sau tối ngày hôm qua xác định tình cảm của mình dành cho đối phương, thì cuối cùng cũng đã không kiêng dè gì mà thể hiện tình cảm trước mặt mọi người.

Đôi uyên ương ngọt ngào tay trong tay tiến vào cục cảnh sát. Ôi, cái cảnh nhét cẩu lương cho nhân vật quần chúng xung quanh, cảnh A lần thứ n xin được phép bắt đầu. Xung quanh hai người toàn không khí màu hường bay phấp phới, khiến cho mấy chiến sĩ cảnh sát FA khóc trong một cách dữ dội.

Và ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh, thế là thần dân trong sở cảnh sát thực hiện khẩu hiệu ‘Bọn họ là quần chúng ăn dưa chứ không phải cẩu, nên bọn họ quyết tâm chỉ ăn dưa và từ chối cơm chó, từ mọi đơn vị chuyển phát’.

Nói thế cho oai chứ nhìn hai người hạnh phúc, đã thế suốt ngày còn dính với nhau như sam, phát cơm chó khiến cho bọn họ không muốn ăn cơm chó cũng phải ăn.

Hệ thống với biệt danh không sợ chết dẫn đầu cuộc cách mạng chống cơm chó, nhưng cuộc cách mạng dưới sự lãnh đạo dưới tay một cái hệ thống, vừa bất tài vừa vô dụng, sau khi đạt đến đỉnh điểm trong vòng giây thì đã sụp đổ trong tích tắc. Có điều đó là chuyện của phút sau, bây giờ hệ thống lại một lần nữa đánh cược với sinh mạng vùng lên chống lại Tử Du:

“Kí chủ à, bổn hệ thống nói người bao lần rồi tém tém lại giùm cái. Người có thấy cả ngàn cặp mắt của cẩu độc thân trong đó bao gồm cả bổn hệ thống, đang tràn ngập sự ngán ngẩm với cơm chó và phẫn nộ với người ép chính tôi ăn là kí chủ hay sao, hả?”

Tử Du làm như không nghe thấy những lời phàn nàn của hệ thống, mà thư thả uống trà hưởng thụ đặc quyền là nóc nhà của bản thân. Hương trà hoa nhài thơm ngon ngọt ngào khiến con người ta như đang đứng giữa cả biển hoa vậy nó rất âu đắm, Tử Du thư giãn một lúc, thì chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng nên đã triệu hồi hệ thống đang tức giận đến ngứa răng lên hỏi:

“Hệ thống có phải mi lỗi rồi không? Sao bữa giờ không thấy mi thống báo tiến độ hảo cảm cho ta vậy?”

Hệ thống đã tức giận còn bị Tử Du đâm chọt và cà khịa khiến nó tức sôi máu, giận dữ hét qua cái màn hình trong không gian hệ thống, trả lời cô:

“Bổn hệ thống không có bị lỗi. Là do kí chủ vô dụng và lười biếng, nên hảo cảm trong khoảng thời gian này chả tăng lên được miếng nào cả! Bổn hệ thống cần tịnh tâm để suy ngẫm nhân sinh, cùng mạch não của người đó kia chủ Yêu Dấu à.”

Tử Du cũng lười quản mọi thứ, chỉ cần mọi thứ cứ êm đềm trôi qua như hiện tại cô cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc lắm rồi. Quân Thiên vì muốn tận dụng mọi thời gian ở bên cạnh cô, mà anh chuyển chỗ làm việc của cô cùng với một số tài liệu quan trọng của cô vào phòng làm việc của anh, để hai người có thể tùy thời gian có thể ở bên cạnh nhau.

Hai người đều tập trung xử lý công việc của mình, Sau đó, lại lâu lâu lại dời sự chú ý của mình từ hồ sơ của các vụ án sang đối phương. Có những lúc ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau, nhiêu đó thôi đã khiến cho bọn họ đều cảm thấy thỏa mãn, mà nhìn người kia cười một cách hạnh phúc. Trong căn phòng làm việc tuy là yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập không khí lãng mạn cùng hai trái tim đang tràn đầy tình yêu và nhiệt huyết của đôi uyên ương nào đó.

Truyện Chữ Hay