“ Ta muốn học.” Michael lặp lại lần nữa.
Vân Ngọc khựng lại, nhưng cậu vẫn giữ cảnh giác.
Cậu quan sát Michael, và sau một lúc lưỡng lự, cậu cuối cùng cũng gật đầu.
“ Nhưng ngài không được phép rao giảng cho họ, ngài sẽ bị coi là kẻ đạo đức giả đấy”.
Michael cảm thấy nhẹ nhõm vì công tước cho phép anh đi cùng đến khu ổ chuột.
Anh không biết họ sẽ làm gì ở đó, nhưng nếu đó là công tước, anh chắc rằng mọi chuyện sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Vì vậy, Michael và Vân Ngọc lên cùng một chiếc xe.
Cỗ xe có phần chật chội, vì Vân Ngọc không muốn quá phô trương tại khu ổ chuột.
Cậu đã sử dụng một chiếc xe ngựa dành cho một người.
Khi hoàng tử Michael tiến vào ngồi, đầu gối của họ thường đụng phải nhau.
Vân Ngọc cảm thấy không thoải mái, nhưng Michael lại hoàn toàn khác, bởi vì anh chưa bao giờ gần gũi với bất cứ ai đến vậy.
Như thể, chiếc xe ngựa này là thế giới nhỏ bé của riêng họ.
Khuôn mặt của Michael dần dần đỏ lên, anh cúi thấp đầu để che dấu sự xấu hổ.
Bởi vì anh thật sự khá căng thẳng khi kề cận Công tước như hiện giờ.
[ Sao mặt anh ta đỏ thế nhỉ?]
[ Pupa: có thể vì anh ta thích cậu rồi đó? Chỉ số Fatemeter đã chạm mốc %.
Điều đó tương đương với sự mến mộ ở thế giới con người.]
[ Oh? Nên % là yêu rồi hả?]
[ Pupa : % là tình yêu chớm nở, % là đã hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu, chạm mốc % là tình yêu tri kỉ như những cặp vợ chồng già.
Trong khi đó %...!chà, đó là tình yêu vĩ đại hơn bất cứ điều gì trên thế giới này.
Người mà có đươc tình yêu ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình yêu.]
[ Hmm...!thú vị thật đấy! May mắn là tao không cần làm tăng chỉ số Fatemeter, chứ không thì thật đắng lòng.]
Khi hai người đến khu ổ chuột liền xuống xe ngựa và Michael lập tức khoác lên mình chiếc áo choàng.
Anh theo công tước đến nhà bà cụ bán táo.
Như thường lệ, Vân Ngọc mua một túi táo và chia cho những đứa trẻ nghèo.
Cậu đi và mua nhiều thức ăn từ những người bán nghèo khó trong khu ổ chuột và chia cho tất cả mọi người.
Vân Ngọc làm điều đó một cách thật tự nhiên, điều đó khiến cho đôi mắt của Michael không thể rời khỏi cậu một giây nào.
Vân Ngọc chú ý ánh nhìn của Michael, cậu quay người và chạm mắt với hoàng tử.
Vân Ngọc nở nụ cười.
Michael cố gắng ổn định hơi thở, anh không biết phải đối diện như thế nào.
Anh chỉ nghĩ rằng...!nụ cười của công tước thật đẹp, nó len lỏi nhẹ nhàng vào trong trái tim anh.
Vân Ngọc đưa cho hoàng tử một trái táo “ quả táo này không bẩn hay có độc đâu”
“ Ta biết” Michael cầm lấy quả táo từ tay Vân Ngọc.
Anh cắn một miếng nhỏ và nhai thật chậm rãi.
Vân Ngọc thu lại sự chú ý và quay lại giúp đỡ mọi người, bỏ lại ánh mắt nóng rực của Michael.
Băng cách nào đó, mùi vị của quả táo trở nên ngon hơn gấp lần bình thường.
( GinGin: đúng con người có tí tình yêu=)))
Khi họ trở lại căn nhà tạm thời của những người khuyết tật, những người bên trong đã đợi từ trước.
Họ cúi đầu đầy vẻ kính trọng, Vân Ngọc mỉm cười và nói.” Tôi sẽ cung cấp thức ăn cho mọi người như thường lệ, việc sửa chữa căn nhà sẽ xong trong khoảng ngày nũa.”
“ cảm ơn ngài”.
Mọi người nhìn thấy một người nữa đằng sau công tước, mặc dù khuôn mặt bị che kín bởi chiếc mũ, khí chất thanh cao không thể thoát khỏi con mắt của họ.
“ Ngài, người đàn ông đằng sau ngài là ai vậy?” người đàn bà ngồi trên xe lăn lên tiếng.
“ Ah, đó là..
bạn của tôi.
Anh ấy đến để giúp đỡ tôi”.
Vân Ngọc nói và đẩy Míchael về phía trước.
Michael hơi sượng sùng khi đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người ở đây.
Anh gật nhẹ đầu xem như chào hỏi mọi người.
Những người bị bỏ rơi đương nhiên là nhóm người vô cùng cảnh giác.
Có rất nhiều người cố gắng bắt nạt họ vì thân thể khiếm khuyết của họ và thậm chí có nhiều người cố gắng gϊếŧ họ để lấy nội tạng đi bán.
Tuy nhiên, dường như họ không biết người đàn ông trước mặt này là ai.
Có lẽ vì Michael là hoàng tử quyền lực nhất sau Thái tử, khi anh trở thành Thượng tọa, anh sẽ là người quyền lực nhất vương quốc.
Một quý tộc cao quý như hoàng tử sẽ không bước vào khu ổ chuột này dù bất cứ lý do gì.
Vân Ngọc cười khúc khích.
Như thường lệ, cậu mang rất nhiều thức ăn và chia cho từng người bị bỏ rơi.
Michael muốn giúp, nhưng khi anh muốn lấy bát để giúp người khuyết tật, Vân Ngọc vỗ nhẹ vào tay anh” Ngài chỉ cần đứng và quan sát là được.
Đây là công việc không mấy sạch sẽ, Thượng tọa cao quý sẽ tức giận với tôi mất nếu Ngài ấy biết được ngài đang đút cho họ ăn.”
Michael cắn chặt môi.
Nếu là Michael trước đây, anh thậm chí sẽ chẳng nghĩ gì về việc đút cho những người này.
Đơn giản vì họ quá thấp kém để tiếp cận anh.
Nhưng lúc này đây, anh cảm thấy xấu hổ, vì công tước có thể kiên nhẫn cho họ ăn như vậy.
Cậu thậm chí còn lau vết bẩn cho họ.
Michael quan sát mọi thứ như một người ngoài cuộc, và trái tim anh càng trở nên nặng trĩu.
Thời gian cứ thế trôi qua và trời đã trở tối sau khi Vân Ngọc hoàn thành các hoạt động của mình.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà đó, Michael và Vân Ngọc trở lại xe ngựa.
Đầu gối của họ lại chạm nhau, và mật Michael lại bất chợt đỏ bừng.
Cỗ xe chạy với tốc độ ổn định và họ đang đi qua một khu rừng nhỏ, bởi vì biệt thự của Công tước nằm bên ngoài vương quốc.
Sự lo lắng bồn chồn của Michael lọt vào mắt Vân Ngọc.
“ Ngài cảm thấy không thoải mái ở đâu sao? Ngài có muốn tôi gọi một chiếc xe khác cho ngài không?”
Vân Ngọc thở dài” Tôi biết ngài không phù hợp với chuyện này.
Tôi vẫn không hiểu tại sao ngài lại đột nhiên muốn theo tôi đến khu ổ chuột.
Hãy nhìn tôi bây giờ đi, tôi rất hôi vì tôi đã ở đó cả ngày hôm nay.
Giày của ngài cũng đã dính đầy bùn đất.
Tôi biết nhà thờ rất coi trọng việc sạch sẽ.”
“ T...ta không có ý đó..” “ ta muốn theo cậu vì ta muốn học..”
“ Học cái gì cơ? Về cuộc sống ở khu ổ chuột?”
“ Không, ta muốn học về...” Michael im bặt lần nữa.
Anh không biết phải nói gì.
Anh có nên nói rằng anh muốn học cách làm thế nào để một người không có đức tin có thể có trái tim ấm áp? Hay làm thế nào để anh có thể tệ như vậy?
“ Chà, tôi không ngăn cản ngài.
Nhưng làm ơn, đừng theo tôi lần tới nữa.”
“ Tại sao?” Michael ngẩng đầu ngay lập tức.
Tuy nhiên, anh sững sờ khi thấy được diện mạo của công tước.
Bởi vì bây giờ công tước quá nhợt nhạt, đến nỗi trông cậu thực sự giống như một con ma.
[ Pupa, tao đang rất đói ngay lúc này.
Tao có thể nhét cả con bò vào bụng.]
[ Pupa: cậu chỉ có thể uống máu bò.]
[ Tao tự hỏi máu của Michael có vị như thế nào]
Vân Ngọc nảy sinh ý nghĩ uống máu người vì quá đói.
Cậu tưởng tượng như mọi thứ đều biến thành con gà nướng treo lơ lửng trước mặt.
Cậu thậm chí còn tưởng tượng Michael là chú gà tây nướng ngào ngạt thơm ngon nhất.
[Pupa: Cậu không uống máu anh ta được đâu! Anh ta được chỉ định là thượng tọa đời kế tiếp đấy.
Nếu cậu uống máu anh ta, cơ thể của cậu sẽ bỏng rát và cậu sẽ chết.]
[ Nhưng nhìn anh ta thật ngon....!như một con gà nướng mĩ vị..]
“ Công tước? Cậu ổn chứ?” Michael sốt sắng.
Công tước trông thật sự nhợt nhạt và yếu đuối, như thể một cơn gió có thể thổi bay cậu bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, trong đầu Vân Ngọc hiện giờ, cậu chỉ thấy một con gà tây nướng đang ra sức vẫy gọi mời mọc cậu thưởng thức.
[ Gà tây thơm ngon, gà tây thơm ngon, gà tây thơm ngon...]
Vô tình, răng nanh của Vân Ngọc bắt đầu phát triển.
Vân Ngọc đã rất yếu vì cậu đã không ăn gì trong cả tuần, và “gà tây” trước mặt khiến cậu trở nên tồi tệ hơn.
Bây giờ đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì cả.
Michael chứng kiến sự biến đổi kinh hoàng xảy ra với công tước.
“ Cậu....?’
Đã quá trễ cho Vân Ngọc nhận ra rằng điều gì đang xảy ra.
Cậu ngay lập tức lấy tay che miệng.
Cậu ngước nhìn Michael đang bàng hoàng, cứng đờ, và hoàn toàn chết đứng ngay hiện tại.
Vân Ngọc nhảy khỏi chiếc xe ngựa đang di chuyển và vọt vào trong rừng.
“ Chờ đã!!!” Michael thoát khỏi cơn mộng mị và nhảy ra khỏi xe ngựa đuổi theo công tước.
Vân Ngọc hoảng loạn, cậu không ngờ răng mình sẽ phơi bày bản thân một cách ngu ngốc trước mặt nhân vật chính.
Yunyu chạy vào rừng để bình tĩnh lại.
Có lẽ cậu có thể tìm kiếm thứ gì để lót bụng.
[Ahhh, phải làm gì đây! Michael biết tao là ma cà rồng, anh ta sẽ gϊếŧ tao mất!]
[Pupa:Cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Hoàng tử Michael hiện đang đuổi theo cậu không ngừng.].