Công ty Nhạc gia, Tử Văn cầm trên tay một tập tài liệu, lông mày nhíu lại. Thân thể sạch sẽ, không có bất kì
manh mối gì trong đó, chẳng nhẽ là mình nhận nhầm, cô bé đó không phải Giai Hy. Nhưng...
" Tử Văn ~, ta đi ăn thôi nào. Em biết một nhà hàng mới mở ăn rất ngon đó. Liên Mỹ bất ngờ đẩy cửa vào, tiến đến chỗ Tử Văn dựa vào lồng ngực hắn nở nụ cười quyến rũ.
" Tôi đã nói thế nào, khi chưa có sự cho phép của tôi thì đừng tùy tiện bước vào đây cơ mà. " Lạnh lùng đẩy cô ta khỏi người mình, Tử Văn nhìn Liên Mỹ, giọng nói không chút độ ấm.
" Nhưng, nhưng em là vị hôn thê của anh mà. " Cắn chặt môi dưới, cô ta lên tiếng, phi thường uất ức nói như thể ai phụ bạc cô ta vậy.
" Vị hôn thê? Đây chỉ là một cái danh giả mà tôi cho cô dùng để tránh người ngoài thôi. Tốt nhất nên thôi mơ mộng đi, người tôi yêu, muốn kết hôn và chung sống cả đời này chỉ có duy nhất mỗi Giai Hy. " Tử Văn rời khỏi phòng để lại Liên Mỹ ngồi bệt bên dưới sàn, bộ dáng chật vật không tả, đôi bàn tay ghim chặt chiếc váy của mình, ánh mắt căm tức cùng không cam lòng.
Rõ ràng mày đã biến mất, nhưng anh ấy trong lòng vẫn chỉ có mày, đã biến mất rồi thì sao không biến mất triệt để
luôn đi. Tại sao cứ phải đeo bám tao cùng anh ấy chứ, rõ ràng nữ chính là tao, nhưng anh ấy trong lòng lại chỉ có mình mày.
Vịn lấy cạnh bàn đứng dậy, ánh mắt cô ta dừng lại trên tập tài liệu lúc nãy mà Tử Văn xem, cầm lấy nó lật ra đọc. Càng đọc, sắc mặt cô ta càng xấu đi, rốt cuộc nở một nụ cười điên dại cùng thê lương.
" Haha, Bạch Tử Văn, anh yêu cô ta đến phát điên rồi, thậm chí chỉ vì một đứa bé mới gặp một lần duy nhất do lớn lên hơi giống Nhạc Giai Hy mà anh sai người điều tra. Hy vọng tìm được bóng dáng của cô ta ở trên người nào đó, có lẽ anh chọn tôi làm vị hôn thê trong vô số các tình nhân của mình vì tôi giống cô ta nhất, anh coi tôi thành một cái thế thân, tôi cam chịu, nhưng đến một đứa bé mà anh cũng như vậy. Tôi cũng chỉ có thể nói là anh điên rồi, điên thật rồi. " Gục xuống, nước mắt cô ta rơi lã chã.
" Rõ ràng tôi mới là người được ông trời sắp đặt cho anh, kiếp trước khi anh chết cũng là tôi hy sinh mạng sống cầu xin chỉ để anh được hồi sinh. May sao sống lại một kiếp, tôi nghĩ rằng hai ta có thể tiếp tục làm một cặp. Nhưng tôi đã nhầm, ngày nhìn anh bên cô ta tôi cũng đau lắm chứ, thậm chí vứt bỏ đi sự lương thiện trước kia của mình mà trở nên độc ác, loại người tôi ghét nhất trước kia chỉ để anh chú ý đến tôi nhưng đều không thành. Đến khi tôi nhận ra, mọi chuyện đã đi quá xa, không thể quay đầu, tôi chỉ có thể cắn răng bước tiếp con đường mình lựa chọn, mong một ngày anh tiếp nhận tình cảm của tôi. "
" Là tôi quá ngu ngốc rồi, chẳng bằng kết thúc mọi chuyện ở đây đi. " Lung lay bước từng bước, Liên Mỹ chậm rãi rời đi, trước khi thật sự rời khỏi nơi đây, cô ta quay lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Không chứa bất kì sự giả tạo nào, đó là nụ cười chân thành nhất của cô ta từ khi sống lại.
Những lỗi lầm trước kia, tôi muốn chuộc lại từng cái một.Lau mái tóc vừa gội xong của mình, cô nhìn khung cảnh được trình chiếu bằng công nghệ cao cấp của hệ thống mà chậc chậc vài tiếng.
" Cứ nghĩ sẽ phải giải quyết Liên Mỹ này một thời gian, không ngờ cô ta nhanh vậy mà từ bỏ, cải tà quy chính, có chút không thích ứng nha. "
[ Liên Mỹ này là bug của thế giới, giờ bug thế giới đã bị xóa bỏ vậy nên nhiệm vụ của người chỉ còn mỗi là hoàn thành tâm nguyện của linh hồn ủy thác thôi. ]
- Chẳng phải ta đang làm đó thôi, sống một cuộc sống tươi đẹp. Làm gì có thứ gì tươi đẹp hơn việc đi du lịch, tận hưởng những món ăn ngon trên thế giới chứ.
[ Tùy người vậy, miễn sao linh hồn ủy thác chấp nhận là được, dù sao kí chủ thất bại tôi cũng không phải chịu cái
gì nha. ]
- Ngươi uy hiếp ta?
[ Đâu có đâu, tôi có việc, offline đây. ]
- Hừ, rùa rụt cổ.
Ngắm nhìn bãi biển về đêm từ phòng của mình, Giai Hy nhấp một ngụm nước trái cây, hương vị ngọt ngào lan khắp miệng cô. Giờ, chỉ còn một người cần xử lí...