Trở về biệt thự, Giai Hy bước vào phòng muốn nằm ngủ một chút thì âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên.
[ Kí chủ, kí chủ, tôi về rồi đây. Xem tôi mang về cái gì cho người này. ] nói xong thì giữa không trung xuất hiện một hộp bánh được đóng gói tinh xảo lơ lửng trước mặt cô.
- Về rồi thì tốt, ta cũng đang có chuyện muốn nói với ngươi a~, hệ thống bảo bối của ta.
Giai Hy đỡ lấy hộp bánh, mỉm cười như gió xuân, dịu dàng nói, nhưng đến chỗ hệ thống đều là sát khí hắc ám cuồn cuộn khiến nó run rẩy, sợ hãi.
[ Kí chủ bình tĩnh, có gì từ từ thương lượng, không nên tùy tiện tuôn sát khí... ]
- Ồ, ta đang rất bình tĩnh đó nha, rất bình tĩnh đó.
[... ] Bình tĩnh chỗ nào chứ, vẻ mặt kia chính là muốn giết người đến nơi rồi đó.
- Hệ thống bảo bối, ngươi có gì muốn nói với ta không nhỉ?
[ Không, không có ]
- Nhưng ta lại có đó, hơn nữa vấn đề này còn rất nghiêm trọng.
[ Vấn đề gì vậy kí chủ? ]
- Một câu hỏi hay đó, vậy thì ta cũng nên nói ra thôi nhỉ... CMN ngươi nói với ta tác dụng phụ của thuốc chỉ có mấy ngày là hết nhưng bây giờ đã là bao lâu rồi hả. tháng, tháng rồi đó, mà ta vẫn trong cái tình trạng này.
[ Kí chủ, người bình tĩnh, lỗi cũng không phải tại tôi mà. Là bên tổng bộ bán nhầm thuốc hỏng nên mới vậy. ]
- Thuốc hỏng? Thuốc hỏng mà cũng dám bán. Mở miệng liền nói thuốc hỏng là giải quyết được vấn đề sao. tích phân của ta, đổi lại là cái thứ thuốc hỏng chết tiệt này, không những mất tích phân mà còn phải mang thân thể tuổi này mà sống, có những việc muốn làm nhưng thân thể không cho phép. Chỉ đổ cho bán nhầm thuốc hỏng liền xong, nằm mơ à, hôm nay nếu ngươi không làm rõ việc ta đây có hồn phi phách tán cũng kéo ngươi cùng cái tổng bộ gì đó chôn cùng.
[ Kí chủ, ngươi bình tĩnh đi mà. Mặc dù là bán nhầm thuốc hỏng nhưng bên tổng bộ cũng đã quyết định bồi thường lại cho người rồi mà. ]
- Vậy bồi thường đâu? Sao ta không thấy gì.
[ Tại lúc nãy rối quá nên quên mất, đồ bồi thường gồm: tích phân, phiếu giả giá % khi mua đồ trong cửa hàng hệ thống và một bình thuốc chữa trị cao cấp, không chứa tác dụng phụ đâu. ]
- Hừ, coi như tạm được, chuyện thuốc liền bỏ qua. Nhưng cái thân thể này, ngươi định xử lí thế nào đâu, chẳng nhẽ vác nó đi làm nhiệm vụ tâm nguyện.
[ Cái này người không cần lo, tôi đã chuẩn bị sẵn cho người thứ này, có thể giúp người trở lại ban đầu, chẳng qua chỉ có thời hạn trong vòng một tháng, vậy nên cứ đến cuối tháng người phải uống một lần. ]
- Có tác dụng phụ gì không?
[ Không có, tuyệt đối không có tác dụng phụ gì hết. ]
- Vậy thì được, mau đưa cho ta.
Sau khi nhận được đồ của hệ thống, Giai Hy nhanh chóng sử dụng, khoảng chừng một phút sau, cảm giác cơ thể trở nên nóng rực, xương khớp đau nhức không tả, khuôn mặt cô cũng vì vậy mà trở nên trắng bệch, nhợt nhạt.Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, tối hôm qua vì đau đớn không chịu nổi liền ngất trên sàn, may là tiết trời hè nên không bị lạnh. Chống người ngồi dậy, cô phát hiện một điều chính là mặc dù cơ thể đã trở về như cũ nhưng... cô không có quần áo để mặc, trong tủ căn bản chỉ có quần áo của trẻ tuổi, mặc thế quái nào được. Vậy nên cô chỉ còn một sự lựa chọn...
Rớt nước mắt trong lòng, Giai Hy lấy chăn trên giường khoác tạm vào người, lặng lẽ ở cửa phòng ngó nghiêng xem xét, xác định chắc chắn không có người mới tiến đến khu vực nơi ở của hầu nữ, dự đinh chôm một bộ quần áo mặc tạm.
Nhưng dường như ông trời muốn đối nghịch với cô, chỉ vừa muốn đóng cửa phòng lại thì đằng sau lưng vang lên một giọng nói âm trầm, lạnh lẽo.
" Cô là ai? Sao lại bước ra từ phòng Tiểu Hy? "
Mẹ kiếp, tên thần kinh này làm gì ở đây vậy chứ. Giai Hy chửi thề trong lòng.