Tối một hôm thứ bảy, khi đang ăn điểm tâm ở phòng khách, Giai Hy khẽ nhíu mày nhìn tin tức đang chiếu trên TV. Tử Văn tháng sau sẽ đính hôn, đối tượng không ai khác chính là Liên Mỹ. Ngoài ra, tiểu thư Nhạc gia biến mất không có tung tích, nên tài sản tạm thời giao cho Tử Văn cho đến khi người con chân chính trở về sẽ trao trả lại.
Lặng lẽ nhìn cuộc phỏng vấn, miệng cô khẽ nhếch một nụ cười khinh bỉ, ánh mắt nhìn Tử Văn và Liên Mỹ đều là lạnh lùng đến tận xương tủy. Chậc, mình mới mất tích hơn một tuần, vậy mà đã bàn đến chuyện quyền thừa kế cùng tài sản rồi. Ha, thật muốn giết người mà.
Cắm lấy một miệng bánh, cô đứng dậy tiến về phía thư phòng An Trạch Dương. Đành phải nhờ đến tên này vậy.
ngày trước, khi Giai Hy đang thưởng trà ở khu vườn hoa hồng nằm đằng sau biệt thự thì An Trạch Dương bất ngờ từ đâu đó tiến tới ngồi xuống đối diện cô, cho người hầu lui đi hết rồi từ trong người lôi ra một tờ giấy.
" Giấy gì đây? " Đặt li trà xuống, cô nheo mắt đánh giá tờ giấy được đặt gọn gàng trên mặt bàn. Có cảm giác rất nguy hiểm ở đây.
" Giấy đăng kí kết hôn. " Lạnh nhạt chậm rãi phun ra năm chữ, An Trạch Dương hơn nhếch khóe miệng nhìn Giai Hy cứng đờ người khi nghe xong câu nói đó.
" Ngươi đây là não bị úng nước à, ta mới năm tuổi thôi đó. " Mặc dù là nói dối nhưng cô mới không muốn kết hôn với hắn đâu. Lúc mới gặp đã tơ tưởng thân thể cô, về sau mặc dù có nhìn nhưng cũng không làm gì quá đáng, cứ tưởng thay đổi, hừ, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
An Trạch Dương lúc này không nói dù, lại lấy trong người ra một tập tài liệu màu xanh tiếp tục đặt gọn gàng trên bàn, ánh mắt ra hiệu cho cô lật xem. Giai Hy hơi nghi ngờ nhưng vẫn cẩn thận mở tập tài liệu đó ra, cẩn thận đọc, nhưng càng đọc sắc mặt cô càng đen. Đến khi đọc xong thì mặt cô chẳng khác gì đít nồi, đen xì xì.
" Tại sao anh có được những thứ này. " Cô nghi hoặc nhìn hắn, phải biết cô đã bị biến nhỏ, khả năng xác suất đoán ra được thân phận là cực thấp.
" Điều tra một chút, kết hợp với thời gian cùng thân phận khác lạ của em liền ra thôi. Ngoài ra, chỗ tôi còn có ảnh em lúc nhỏ, đáng yêu như vậy mà.
trong lòng cười nhạo: Nếu nó không thông báo thì với cái đầu óc ngu ngốc của kí chủ mình thì biết gì chứ. Toàn bộ những thông tin quan trọng về thân phận cùng tấm ảnh được ghi chép trong tập tài liệu kia cũng đều là do nó điều tra hết. Kí chủ căn bản chính là ngồi chơi xơi bát vàng.
" Vậy giờ muốn sao? " Giai Hy không nói nhiều lời, trực tiếp đưa ra đề nghị. Nếu như hắn vẫn không đồng ý liền diệt khẩu vậy.
" Kí tên vô giấy đăng kí kết hôn. " An Trạch Dương nhấc tờ giấy lúc trước lên trịnh trọng nói.
" Đổi cái khác. " Cô nhíu mày lạnh giọng nói. Mẹ nó, dám đòi kết hôn với ta, nếu bây giờ vẫn chưa phải lúc, thật muốn ra tay đấm vào khuôn mặt cợt nhả kia của hắn cho đến khi thành đầu heo luôn, tốt nhất là đến cha mẹ cũng không nhận ra. Hay giết luôn nhể.
" Nhưng tôi chỉ muốn cái này, còn nếu em không đồng ý thì đành phải... " An Trạch Dương vẫy vẫy tập tài liệu trên tay. Khuôn mặt trước nay luôn lạnh lùng đều bị phá hủy.
" Vậy cho thời gian suy nghĩ, kết hôn là chuyện cả đời, không thể tự tùy tiện. " Đặc biệt là kết hôn với ngươi, cứ chờ đó, sau này cho người nếm thử thế nào là địa ngục trần gian. Dám uy hiếp ta, căn bản chính là chán sống.
Mở cửa bước vào, Nhìn hắn nghiêm túc làm việc, gương mặt chăm chú khiến hắn không khỏi càng quyến rũ, mang hơi thở của người đàn ông thành công dù mới chỉ tuổi. Dường như biết trước Giai Hy sẽ đến, An Trạch Dương đã chuẩn bị một phần bánh ngọt tinh xảo đặt trên bàn.
" Đề nghị hôm trước, tôi đồng ý... " Giai Hy ngồi xuống ăn bánh ngọt, lạnh nhạt nói. Đợi lợi dụng ngươi xong liền đem đi chôn sống.
" Nhưng chỉ có hiệu lực trong vòng năm, không thể hơn. "
An Trạch Dương đặt bút xuống, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Hai bên cứ vậy mà kí hiệp ước, photo thành hai bản dự phòng, bản chính thì cất trong két sắt bảo mật ( Tác giả: Khiếp, cự như kho báu vậy đó.). Sau đó kí vào giấy kết hôn gửi đến cục dân chính.
Sau khi kết hôn.
Sở Hiên / giữa mùa đông giá lạnh bị bắt nằm xuống nền đất /: Hắn đã làm gì sai cơ chứ?
Giai Hy / đạp y một nhát /: Câm miệng, dám uy hiếp ta à, liền nằm ở đó một tuần đi, dám mò mặt lên giường liền chuẩn bị bảo hiểm thân thể.
Sở Hiên / khóc trong lòng /: Chuyện đã từ thuở đời nào rồi, sao vẫn lôi ra vậy Với cả đều là tác giả cùng cái hệ thống chết tiệt kia ép ta làm mà. Rất oan uổng.
Tác giả cùng / giả nai ngơ ngác /: Hả cái gì cơ? Ta nào biết gì đâu? Ngươi đừng nói linh tinh.