- HỆ THỐNG!!! Mi giải thích cho ta, tại sao ta lại biến thành bộ dáng năm tuổi của mình thế này chứ.
[ Kí chủ, người bình tĩnh, cái này nó là tác dụng phụ của thuốc thôi, người để một thời gian sẽ khôi phục lại. ]
- Cái gì mà tác dụng phụ, tại sao ngươi không nói rõ.
[ Tôi đã để tờ ghi chú về tác dụng phụ của thuốc trong không gian rồi đấy thôi, tại người uống gấp quá chưa đọc mà. ]
Cảm thấy mình đuối lý, Giai Hy không bắt bẻ vụ thuốc nữa nhưng vẫn tam trạng không tốt sinh ra tính tình bất ổn, định tìm lí do bắt bẻ hệ thống.
- Ai bảo thuốc ngươi bán cư nhiên dởm vậy, còn đắt nữa, tích phân đã thế này, rẻ hơn nữa có khi nào ta biến thành trẻ sơ sinh luôn không.
[... ] Điều này hệ thống không thể chối cãi, thuốc tổng bộ phát dởm thật.
[ Để đền bù cho kí chủ, tôi đã xin tổng bộ một đặc ân, đó là khi người thất bại trong một nhiệm vu nào đó sẽ không phải chịu trừng phạt ở địa ngục giới. Thế nào, có phải người rất cao hứng không. ]
- Địa ngục giới là cái quỷ gì?
[ Địa ngục giới là nơi trừng phạt những xuyên giả thất bại trong nhiệm vụ, tùy vào thất bại lớn hay nhỏ mà đưa ra trừng phạt. Nhẹ thì bị sét đánh vài cái ; nặng thì có thể bị dẫn đến nơi hỏa thiêu linh hồn, linh hồn trong đó sẽ phải chịu đựng đau đớn do lửa ngục thiêu, khi được thả không có đến mấy người sống sót, mà sống sót được thì linh hồn cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhiệm vụ sau nay khó có thể làm. Còn hơn nữa thì lúc trước khi kí kết tôi đã nói với kí chủ rồi đấy, đánh tan linh hồn, vĩnh viễn biến mất. ]
- Ta thấy cái hỏa thiêu linh hồn có khác mấy với cái đánh tan linh hồn đâu, sao phải chia ra làm hai loại.
[ Hỏa thiêu linh hồn may mắn vẫn có thể đầu thai, còn đánh tan linh hồn là triệt để biến mất, không có luân hồi. ]
- Ác vậy sao, hừm, cũng coi như cái đặc ân kia không vô dụng, bù đắp được tổn thất tích phân của ta.
[... ] Kí chủ lúc nào cũng chỉ biết đến tích phân, quỷ keo kiệt, hẹp hòi. Phải biết là đặc ân kia có bao kẻ mơ ước đó, nó xin mãi mới được chấp thuận, vậy mà kí chủ chỉ coi bằng có tích phân nhỏ bé. Tức giận muốn offline.
- Sao offline rồi, ta còn chưa hỏi rõ thời gian duy trì bộ dáng này mà. Thôi kệ, chắc lại giận dỗi mấy cái việc linh tinh gì đó rồi.
[... ] Kí chủ vô tâm, hệ thống bất lực đến mức muốn bãi công.Rốt cuộc cũng giải quyết xong mọi việc, Giai Hy lúc này định đi kiếm chút đồ ăn liền bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm mình dọa đến hoảng sợ. Nhìn ta làm gì, mặc dù ta rất đẹp nhưng các ngươi đừng hòng mơ tưởng.
" Hình như động đậy rồi, mau gọi An thiếu cùng bác sĩ đi. "
Một lúc sau, ngoài cửa là nam nhân mà cô gặp lúc trước tỉnh dậy, vẫn là vẻ lạnh lùng lúc đó nhưng càng nhiều thêm sự lo lắng. Bởi vì đã thay áo vest bằng một bộ đồ đơn giản thoải mái khiến anh ta bớt đi chút âm trầm mà thay vào đó là ôn nhu trầm tĩnh.
" Bác sĩ, lên kiểm tra lại đi, bị thương nghiêm trọng vậy không phải sẽ ngốc chứ. "
Giai Hy nghe xong liền đứng hình, tức giận chửi thề trong lòng. Mẹ kiếp, cả nhà ngươi mới ngốc ý, mặc dù bị teo nhỏ nhưng ta vẫn là " conan " phiên bản hai nha, não vẫn còn hoạt động bình thường, hơn nữa rất thông minh đó, so với ngươi còn thông minh hơn. Hừ, chính là loại thông minh mà phàm nhân như ngươi muốn mà không được.
Khuôn mặt nhỏ đắc ý kiêu ngạo, liếc nhìn nam nhân đó như nhìn con kiến nhỏ bé tùy thời có thể dẫm chết. Mọi người xung quanh liền nhịn không được mà đồng lòng thống nhất. Đứa bé An thiếu nhặt về này chắc chắn bị ngốc rồi, sao tự dưng lại làm bộ mặt đó chứ.
" An thiếu, não bộ không có vấn đề gì, có lẽ là tỉnh dậy không lâu nên vẫn còn mơ màng. Về vết thương ở ngực thì đang khôi phục nhanh chóng, tầm ngày nữa có lẽ sẽ kết vảy hoàn toàn. " Bác sĩ kiểm tra cho Giai Hy xong liền thống báo cho nam nhân gọi là An thiếu kia.
An Trạch Dương lúc này mới đưa mắt nhìn cô, trong lòng hắn nguyền rủa cái hệ thống chết bằm của mình không biết bao lần. Cho cái thân thể cuồng loli thì thôi, đến đối tượng công lược cũng là một bé loli tuổi. Ngươi đây là bắt phải vào tù sao hả.
[ Đây là tổng bộ yêu cầu, hơn nữa theo như phân tích thì cơ thể đối tượng công lược vốn dĩ là tuổi, đã đủ tuổi vị thanh niên, chỉ là do yếu tố nào đó mà không thể phát triển, chỉ duy trì bộ dạng lúc tuổi. Nên người không phải lo về việc vào tù hay không đâu. ]
- Mi nói thì có ích gì, căn bản là khi nhìn đến đối tượng công lược ta không thể ra tay, lương tâm cắn dứt lắm, mà dù tuổi thì sao, nhỡ cảnh sát không tin vẫn bắt ta vô tù thì sao.
[ Việc này nằm ngoài dự tính của hệ thông, kí chủ nên tự lo liệu. Vây thôi, tôi có việc bận, đi trước. Ở lại mạnh khỏe nha. ]
- Mạnh cái đầu nhà mi á.