năm sau, Giai Hy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đứng ở cổng sân bay đón Tử Văn trở về, cô không khỏi có chút hồi hộp. Từ cái đêm hôm đó, chẳng biết vì sao Tử Văn bỗng ít xuất hiện ở nhà hơn, khi về đều là lúc cô không có đó, ở trường cũng chẳng thể gặp mặt được, dường như chỉ một thời gian ngắn đã khiến cả hai người xa cách vạn dặm. Sau khi tốt nghiệp thì xin ba Nhạc ra nước ngoài tiếp quản mấy công ty chi nhánh, không về bao giờ. Cho đến hôm nay mới là lần đầu tiên quay về.
Đợi một lúc lâu sau, trong đoàn người tấp nập, thân ảnh một nam nhân lạnh lùng trở nên vô cùng nổi bật. Giai Hy nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay đó là Tử Văn. Nhưng khi định lên đón thì người phụ nữ bên cạnh hắn làm cô dừng lại. Là cô ta, Liên Mỹ.
Nhớ lại quãng thời gian cô ta luôn bày trò hãm hại mình, mặc dù mấy trò đó đều vô dụng, căn bản không có cái nào dùng được nhưng cứ cách một ngày lại phải giải quyết phiền phức liền cực kì khó chịu. Dù sau này cô ta biến mất, không xuất hiện nữa nhưng cô một khi đã ghim thì căn bản chẳng ưa nổi dù có qua bao nhiêu năm đi nữa.
Đã vậy nhìn cô ta giống như mấy con yêu quái trăn tinh cuốn lấy Tử Văn, bám dính không buông, hảo cảm của Giai Hy càng giảm xuống vù vù. Móe, ô nhiễm mắt ta rồi.
Chẳng chịu nổi cái cảnh khủng khiếp này, cô bắt xe đi luôn, chẳng thèm quan tâm đến việc đón Tử Văn nữa. Đằng nào cũng không phải người cùng thế giới, cứ giữ khoảng cách như này là tốt nhất.
Tử Văn thì đứng đó, nhìn bóng dáng Giai Hy rời đi, ánh mắt âm trầm, sau đó không thương tiếc đẩy Liên Mỹ ra khỏi người mình, không có điểm tựa làm cô ta ngã luôn xuống đất.
Mười hai năm, anh dành chọn mười hai năm bên đó chỉ vì muốn quên em, tìm không biết bao nhiêu người phụ nữ nhưng căn bản không hề động đến họ vì trong đầu toàn hình bóng em, Tiểu Hy. Lần này về, anh sẽ không để em chạy thoát khỏi lòng bàn tay nữa. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi, em sẽ là người của anh mãi mãi.
Tối hôm đó, ba Nhạc cho người chuẩn bị rất nhiều thứ để chào đón Tử Văn trở về. Giai Hy nhìn người hầu bận rộn làm việc đến nỗi thời gian nghỉ ngơi gần như không có nơi lồng ngực trái tim khẽ nhói đau. Trở về phòng đống cửa lại, cô ôm ngực thở dốc, gương mặt tái nhợt
- Hệ thống, ta đau quá! Có chuyện gì xảy ra với thân thể này vậy?
[ Kí chủ, người chịu đựng mệt chút, ta giúp người hết đau ngay. ] Hệ thống nói xong, Giai Hy liền cảm thấy linh hồn được bao phủ bởi một thứ năng lượng kì lạ màu vàng nhạt, ấm áp và thoải mái vô cùng, sự đau đớn cũng vậy mà dịu đi rồi dần dần biến mất.
- , tự dưng ta bị đau như vậy, không phải có chuyện gì chứ?
[ Không phải chuyện nghiêm trọng gì đâu, chỉ là thân thể này vẫn còn tồn tại một phần nhỏ ảnh hưởng từ linh hồn ủy thác nên như vậy, sự đau đớn lúc nãy của người thực chất chính là cảm xúc tạo thành bởi linh hồn ủy thác, kí chủ bởi vì kí thác ở trong thân thể nên mới bị thế. ]
- Nhưng cứ đau như vậy suốt sao ta có thể chịu được.
[ Ảnh hưởng này chỉ được một thời gian thôi, thời gian càng dài thì ảnh hưởng sẽ càng nhỏ, người không phải lo về vấn đề này nữa đâu. ]
- Ừm. Nằm xuống giường, Giai Hy đưa tay chạm vào vị trí trái tim, ánh mắt hỗn loạn đủ các loại cảm xúc khác nhau. Mình có thể cảm nhận sự đau khổ trong đó, rốt cuộc linh hồn ủy thác đã phải chịu những gì ngoài thông tin hệ thống cho. Cứ vởn vơ suy nghĩ, chẳng biết từ lúc nào Giai Hy đã chìm vào giấc ngủ.
Đúng bảy giờ tối, Tử Văn trở về nhưng bên cạnh đó hắn còn dẫn theo thuộc hạ của mình và Liên Mỹ. Ba Nhạc dù ngoài mặt không nói gì nhưng không còn vui vẻ nữa, rất rõ ràng là không hài lòng về việc này. Hơn nữa nhìn Liễn Mỹ cứ bám dính lấy Tử Văn còn nhíu mày.
" Bác Nhạc... "
" Ừm, Tử Văn ngồi xuống đi, ta cho người gọi con bé Tiểu Hy kia xuống nói chuyện với cháu. "
" Vâng. " Tử Văn cười, nhưng không lấy chút cảm xúc, đơn giản chỉ là phép lịch sự đáp lễ lại với tiền bối.
" Thế cô gái bên cạnh cháu... " Ba Nhạc dò hỏi, dường như đang lo lắng cho con gái của mình. Cũng phải thôi, làm gì có người cha nào để con mình chịu thiệt chứ.
" Đây là trợ lí của cháu. " Nhận ra cảm xúc của ba Nhạc, Tử Văn rất thức thời gạt tay cô ta ra, liếc mắt cảnh cáo cô ta tốt nhất nên an phận.
Liên Mỹ sợ hãi chẳng dám làm gì nữa, ngồi im bên cạnh nhưng vẫn oán hận không thôi. Từ khi nghe tin Tử Văn ra nước ngoài, cô ta đã phải làm rất nhiều việc, thậm chí là bán thân để có tiền mua vé máy bay đi theo, biết Tử Văn muốn tìm tình nhân, cô ta không ngần ngại ứng tuyển và không phụ sự mong đợi, đúng thật đã trở thành tình nhân của hắn.
Nhưng rốt cuộc thì sao? Hắn tuyển tình nhân căn bản chỉ là muốn quên đi đứa con gái còn chưa đến tuổi kia, không hề động chạm thân thể. Cô ta cũng là vì có đôi mắt cùng gương mặt có điểm giống với Nhạc Giai Hy mà được giữ lại, nhờ ngoan ngoãn nên cũng được sủng hơn mấy người khác. Nhưng vật thay thế vẫn là vật thay thế, Tử Văn ngoại trừ đồng ý cho cô ta khoác tay thì chưa làm gì hơn khác.
Nhìn Giai Hy xinh đẹp từ trên tầng đi xuống, ánh mắt chăm chú của Tử Văn dành cho cô, nỗi oán hận đấy càng dâng cao. Rõ ràng cô ta mới là người nắm tiên cơ, biết trước tương lai. Tại sao lại bại bởi ả ta. Mười hai năm trước hãm hại không thành, không có nghĩa bây giờ vẫn sẽ như vậy. Cô ta không tin một xác chết có thể giữ mãi tình cảm của Tử Văn.