Ngồi xa suốt hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến địa điểm dã ngoại, nhìn phong cảnh thơ mộng, bình yên, xung quanh là trúc với hồ nuôi cá chép cảnh, Giai Hy không khỏi thích thú. Đi trên con đường bằng sỏi, toàn bộ học sinh được dẫn đến khu rừng hoa đào, những cánh hoa nhẹ lướt đậu trên mặt đất tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ, xinh đẹp.
“ Thật đẹp! “ Đón lấy cánh hoa đào đang bay, cô mỉm cười nhưng đôi mắt lại man mác buồn, chứa đựng sự bi thương. Hình như em rất thích hoa đào thì phải.
“ Tiểu Hy, làm sao vậy? “ Tử Văn đứng ngay bên cạnh phát hiện ra sự khác lạ của cô nên nhỏ giọng quan tâm hỏi thăm.
“ Không sao, chỉ là nhớ về một cố nhân trong quá khứ thôi. “ Thả cánh hoa trên tay xuống, Giai Hy nở nụ cười vui vẻ.
“ Ừm, không sao thì tốt, tầm tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hai ta đi nhận phòng, thu xếp đồ đạc rồi timd chỗ nào đó chơi đi. Dù sao cũng lâu vậy rồi chưa đi chơi cùng nhau. “
“ Ân. “ Đồng ý, cô xách đồ của mình chạy lại chỗ giáo viên xin số phòng và chìa khóa rồi tung tăng đi trước khiến Tử Văn theo sau chỉ có thể thở dài.
“ Rốt cuộc thì Tiểu Hy vẫn mới chỉ là một đứa bé, sự bi thương kia có thể do mình nhìn nhầm rồi. Nhưng cố hương kí là ai nhỉ? Bạn sao? “ Nhiều câu hỏi cứ xoay quanh, nhưng lại chẳng thể lí giải, Tử Văn vẫn chỉ có thể để nó ra sau đầu.Mặc trên mình bộ quần áo mới, mát mẻ và thoải mái hơn bộ lúc đầu, Giai Hy kéo Tử Văn đến trước cửa khu du lịch, nhìn những hoạt động mang đậm chất miền quê, cô hứng chí bừng bừng. Thu hoạch trái cây ; chăm sóc động vật nuôi như gà, vịt, … ; làm giấy thủ công ; … Không trò nào mà cô không thử qua, cầm trên tay quà tặng, Giai Hy cười đến híp mắt. Thật nhiều đồ ăn a~, không biết ăn có ngon hông nhỉ?
“ Cũng gần giờ ăn trưa rồi, Tiểu Hy muốn ăn gì nào? “ Nhìn đồng hồ trên tay, Tử Văn hỏi.
“ Xem ở đây nổi tiếng với món gì thì ăn món đó. “ Đi du lịch thì phải ăn món ngon nổi tiếng nhất a~.
“ Món ngon nổi tiếng ở chỗ này à … chắc là các món lien quan đến hoa, đặc biệt là hoa đào, thấy trên trang khá nhiều người thích cùng đề cử. “ Lướt tin tức trên điện thoại, hắn nói.
“ Vậy huynh đi mua đi, ta mang mấy món này về phòng đã. “ Cầm lâu có chút mỏi tay, mag về phòng để tối nay xem phim tiện thể nhấm nháp ăn đếm luôn.
Bê đống quà hướng về phía khách sạn, Giai Hy chẳng hề hay biết có nguy hiểm đang chờ đợi mình ở đó. Phòng của cô, Liên Mỹ cười dữ tợn đổ toàn bộ xăng xung quanh căn phòng, chỉ đợi đến khi cô về liền châm lửa, cửa phòng cũng đã bị cô ta động tay, sợ là đến lúc phá xong cửa người cũng chẳng còn.
“ Lúc trước chính là mấy kẻ nữ phụ các ngươi dung cách này hại ta, hôm nay coi như ăn miếng trả miếng. “ Bỏ khỏi phòng cô, Liên Mỹ tìm một chỗ khuất gần đó nấp. Đợi Giai Hy trở về.
Mở cửa phòng của mình ra, Giai Hy nhạy bén phát hiện sự khác lạ, mặc dù đã bị mùi nước hoa nồng nặc che đi nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi … của xăng. Phát hiện này làm cô hơi giật mình, nhanh chóng gọi hệ thống.
- Hệ thống, có kẻ muốn hại ta, ngươi tra nhanh là ai.
[ Đã nhận nhiệm vụ, mời kí chủ đợi trong giây lát … Đã tra xong, là người này. ] Hệ thống phát ảnh cùng video lên. Cứ nhiên lại là nữ sinh đánh ghét đó.
- Lại là cô ta, hừ, xem ra là có ý đinh hại mình từ trước, vậy chẳng bằng giả vờ mắc bẫy, xem cô ta làm gì tiếp theo. Sau đó... tương kế tựu kế " gậy ông đập lưng ông ".
Giả vờ như không biết gì, Giai Hy đóng như bình thường, vào phòng đặt đồ lên giường, nhìn những vệt xăng loang lổ trên sàn, cô cũng bó tay. Chậc, bộ bị não tàn sao, dàn dựng hại người lộ liễu thế này, chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra. Nhưng phải giữ ý định ban đầu, cô tiếp tục giả vờ bước vào nhà tắm.
Cạch, cửa phòng bên ngoài bị khóa, Giai Hy khẽ nhếch môi cười. Đợi lâu vậy rồi, cuối cùng cũng xuất hiện, giả vờ lâu như vậy cũng làm ta rất mệt nha