Nghe đồn sau khi thành thân, Mộ Dung An với Trường Doanh náo đến cho gà không yên.
Ở Thượng Hòa ăn uống ngon miệng quen rồi, làm sao Trường Doanh trong miệng có thể nuốt được thứ khác.
Hằng ngày Mộ Dung An đều phải xử lý công vụ, đào tạo nhuệ binh, lôi kéo binh quyền, về nhà còn phải đối mặt với tảng mỡ di động, quả thực mệt đến không thể mệt hơn.
Đã vậy, Trường Doanh còn lén hắn đem tiền đi mua đồ ngon vải đẹp, ngân lượng thiếu hụt, nuôi tử sĩ cực kỳ tốn kém, hại Mộ Dung An tâm muốn chơi chết Trường Doanh đều có.
Trái ngược lại Mộ Dung Tinh vẫn là cực kỳ thảnh thơi, nên làm cái gì thì làm cái đó, cầm kỳ thi họa, mười tám loại binh khí võ công liền mọi thứ tinh thông.
Cảnh Ngự vẫn là một sủng phi được hoàng thượng yêu chiều hết mực. Hoặc là cô đến Càn Thanh cung ngủ, hoặc là Long ca đến Thượng Hòa cung ngủ. Chỉ có điều hoàng thượng là thành thật đi ngủ, không có một chút hứng thú với thân thể của Cảnh Ngự.
Cảnh Ngự nơm nớp lo sợ bị Long ca phi lễ, cuối cùng đêm nào hắn cũng thành thành thật thật khò khò. Cô dần dần cũng thả lỏng phòng bị, tối đến ngủ sâu như chết.
Hoàng thượng chống tay lên thành giường ngắm cô, sau đó cũng nằm ngủ ở bên cạnh.
Cứ qua được mấy năm như thế, Ngu thị ghen ghét đố kỵ, dần dà cũng không thể chần chờ được nữa, bắt đầu ra tay với thức ăn của hoàng thượng.
Cảnh Ngự đặc biệt lưu ý nhất cử nhất động của bà ta, ăn miếng trả miếng, bắt được một tên ngự trù bên trong Ngự thiện phòng.
Cô lập tức đưa cho hắn một gói thuốc bổ, giao phó hắn đem cái này bỏ vào cho Long ca, thuốc độc mãn tính bỏ ngược lại với Ngu thị, nếu không làm tốt lập tức cô sẽ đi báo cáo hoàng thượng.
Ngự trù sợ hãi run cầm cập, lập tức gật đầu làm theo lời của Cảnh Ngự.
Có điều, Cảnh Ngự vẫn không thật sự yên tâm, bèn đặc biệt căn dặn Tiểu Mã Tử, còn đưa cho hắn một cây châm thử độc đặc chế, thử hết mọi đồ ăn trước khi hoàng thượng chạm qua.
Mộ Dung An dưới trướng có một vị tướng quân trẻ đắc lực, sau đó lại bị phát hiện ra là hắn ta có một sở thích biến thái chính là bắt giam mấy bé gái để hưởng thụ dâm dục.
Hoàng thượng phát trận lôi đình, muốn đem cả dòng họ vị tướng quân đi chém đầu một lượt.
Cảnh Ngự lúc này ra mặt, lấy danh nghĩa nhân đức tha mạng cho phụ nữ với trẻ nhỏ, trai tráng thanh niên liền đi xung quân, ban phát phần quà khích lệ, đích thân đi an ủi nhà có bé gái gặp nạn, thanh danh bắt đầu vang dội, công đức vô số.
Còn tướng quân kia đày đến biên cương. Mộ Dung An trong nháy mắt liền bị chặt mất một cánh tay phải đắc lực, đáng hận hơn là còn tạo miễn phí danh hiệu cho người khác.
Sau đó, Mộ Dung An cuối cùng cũng an phận làm việc được một khoảng thời gian khá dài. Cảnh Ngự trái lại còn càng đề phòng hơn nữa, đem mọi lực lượng phòng ngự kiểm tra hết một lượt, cuối cùng điều Vân Ảnh đến bảo vệ Mộ Dung Thanh, đồng thời dặn kỹ Mộ Dung Tinh không được đi ra khỏi Thượng Hòa cung nửa bước.
Quả nhiên mấy ngày sau truyền đến tin tức, ngũ điện hạ bị thích khách tập kích.
Cảnh Ngự đoán, dù xuyên không hay từ chỗ nào tới, Mộ Dung Thanh bị phế đôi chân vẫn là thật, võ công không cách nào dùng được, tuy không biết hắn có ý đồ gì, nhưng Mộ Dung Thanh lúc này quả không thể chết.
Sáng hôm sau đó, Mộ Dung Thanh cùng Vân Ảnh lập tức tiến cung, đa tạ Cảnh Ngự đã phái Vân Ảnh tới bảo vệ hắn.
"Tiểu ngũ có muốn đổi một nơi khác nói chuyện?" Cảnh Ngự hỏi hắn.
Mộ Dung Thanh gật đầu: "Theo ý mẫu phi."
Cảnh Ngự đưa hắn đến một căn phòng cách âm, cô rót cho hắn một ly trà, sau đó trực tiếp vào vấn đề: "Để ta nói thẳng. Phòng ngự của ngũ vương phủ đều chặt chẽ nhất, đó là hoàng thượng đích thân ra lệnh để bảo toàn cho ngươi."
Cảnh Ngự đưa mắt nhìn xuống chân hắn. Mộ Dung Thanh cũng nhìn xuống chân mình, sau đó nói: "Ý của mẫu phi chính là, có người nào đó trong phủ của nhi thần, nội ứng ngoại hợp, thả thích khách vào ám sát ta?"
"Thông minh." Cảnh Ngự mỉm cười bước đến trước mặt hắn, khẽ vuốt khuôn mặt của Mộ Dung Thanh, nhẹ nhàng nói: "Vậy... tiểu ngũ có muốn biết đó là ai?"
Mộ Dung Thanh thành thật nói: "Muốn."
Cảnh Ngự chuyển đến xoa đầu hắn: "Tiểu ngũ, nghe lời mẫu phi nói...."
Cô đem phương pháp liền nói cho hắn biết một lượt.
Mộ Dung Thanh nghe xong, lập tức gật đầu: "Được."
"Ngươi không sợ bổn cung gạt ngươi?"
"Mang của nhi thần là do người cứu." Mộ Dung Thanh ôm quạt cúi đầu: "Theo ý mẫu phi."
Cảnh Ngự cười, cho người đưa hắn về phủ.
Mộ Dung Thanh không biết làm sao, cực kỳ tin tưởng Cảnh Ngự, đem người bên cạnh đi kiểm tra một lượt.
Cuối cùng theo kế sách của Cảnh Ngự, đúng là tìm ra được tên nội gián kia.
Mộ Dung Thanh không thể tin nổi nói: "Là ngươi!"
"Đúng! Là ta!"
"Ta đối với ngươi không tốt sao?"
"Ngươi tính là gì? Vì nàng ta lên núi đao xuống chảo dầu liền chết không từ nan!"
Tên nội gián chính là tên pháo hôi đã đỡ Trường Doanh hôm trời tuyết đó.
Ta nói mà!
Nữ chính căn bản chính là nữ chính, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Thế là pháo hôi thao thao bất tuyệt. Nào là nữ chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn, hắn yêu nữ chính như thế nào,... Bla... Bla...
Cảnh Ngự cạn lời rồi. Lẽ nào hắn không nhìn thấy Trường Doanh bộ dạng của bây giờ sao?
Tên nội gián một lời không hợp liền cầm kiếm đâm về phía Mộ Dung Thanh: "Ta chính là vì nhị vương phi, ngươi liền đi chết đi a!"
Vân Ảnh liền từ đằng sau xuất hiện liền đem một kiếm thọc chết tên nội gián.
Cảnh Ngự cao quý lãnh diễm chui từ đằng sau xe lăn của Mộ Dung Thanh chui ra, phun ra lời thoại quen thuộc: "Tự cổ chí kim, phản diện chết vì nói nhiều!"
Nói xong, cô cầm cây kiếm thọc thêm một phát nữa.
Cho ngươi thích nữ chính này, mẹ nó!
Cho ngươi thích ánh trăng sáng này, mẹ nó!
Cho ngươi hành thích con trai bà đây này, mẹ nó!