Lăng Tiêu cảm thấy không sao cả, dù gì khi trước hắn cũng là tự sát mà chết, từ lâu đã coi nhẹ sinh tử.
Hệ thống thấy bộ dạng dầu muối đều không ăn của Lăng Tiêu thì tức tới mức cả người run bần bật, nó nghiến răng, bay nhanh tới chỗ Sở Mạc Nhiên mà tinh lọc linh hồn.
Không biết qua bao lâu, linh hồn của Sở Mạc Nhiên cũng trở lên mờ nhạt hơn một chút, nhưng mà chí ít, lúc này thất tình lục dục trong người hắn cũng đã được tẩy sạch.
Lăng Tiêu vừa lòng gật đầu, sau đó bước chân đi tới chỗ hắn, Sở Mạc Nhiên cảnh giác: “ngươi muốn làm gì?”
“Dẫn ngươi đi luân hồi” hắn đã nắm giữ được pháp tắc không gian, vậy nên có thể xây dựng được thông đạo liên kết với thế giới luân hồi.
Nhân lúc nắm được lỗ hỏng của vị diện, hắn muốn nhanh chóng giải quyết người này rồi rời đi.
Sau khi tinh lọc được lệ khí, tính tình của Sở Mạc Nhiên cũng dịu đi không ít, lúc này hắn đã có thể giữ được bình tĩnh nghe Lăng Tiêu nói chuyện.
Chỉ là vừa nghe tới hai từ luân hồi hắn liền nhíu mày nói không muốn.
Lăng Tiêu trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm Sở Mạc Nhiên một lúc, sau đó mới lên tiếng: “ngươi có thể ở trần gian được hai nghìn năm chứ không thể ở được mãi mãi, nếu lần này không chịu đi thì sẽ không còn cơ hội nữa, tới lúc ấy linh hồn cũng suy kiệt mà tan biến”
Sở Mạc Nhiên lắc đầu: “ta còn có một thứ chưa làm xong”
“Là vì hắn sao? Nếu đã buông bỏ được hận thù rồi thì tại sao không để bản thân mình giải thoát?”
Lăng Tiêu bỗng có chút hoài nghi hệ thống vẫn chưa tinh lọc sạch sẽ thất tình lục dục trong người Sở Mạc Nhiên.
Lại nghe người kia nói: “ta tồn tại đến tận bây giờ cũng là vì y, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Hồn phi phách tán thì thế nào? Chỉ cần có thể ở bên y, cho dù phải chịu thiên đao vạn kiếp cũng đáng”
“Nhưng ngươi là quỷ”
Sở Mạc Nhiên ngây người một lúc, Lăng Tiêu cũng chỉ kịp thấy đầu ngón tay khẽ run của hắn được giấu sau lớp áo, Sở Mạc Nhiên cười khổ: “đúng vậy, ta là quỷ..”
“Nhưng mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần ta có thể đứng bên cạnh y là được rồi” chẳng sợ sau này y sẽ già đi.
“Khó bỏ vậy sao?” Lăng Tiêu bỗng nhiên hỏi hắn.
Sở Mạc Nhiên lắc đầu, thứ chấp niệm này sớm đã ăn sâu vào linh hồn hắn, chỉ khi phi hôi yên diệt thì mới có thể xoá bỏ.
Lăng Tiêu trầm mặc, cũng không có ép hắn đi luân hồi nữa, quy chung mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.
Nghĩ nghĩ Lăng Tiêu vẫn là xây dựng một lối thông đạo, hắn đem nó phong bế vào trong một cái mặt vòng rồi đưa cho Sở Mạc Nhiên: “cầm lấy cái này, bao giờ ngươi thay đổi ý định thì có thể mở nó ra, khi ấy ngươi có thể đi đầu thai chuyển thế”
Sở Mạc Nhiên nhận lấy: “cảm ơn”
Cũng bởi vì lệ khí của Sở Mạc Nhiên bị diệt sạch nên uy lực cũng không còn nữa, đám lệ quỷ vây quanh chùa Hán Tự cũng đã bỏ đi, lúc này, tất cả mọi người bên trong đều đi ra ngoài tìm hắn, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập về phía mình, Lăng Tiêu nhanh chóng trở lại thân thể của Đường Ngọc, vết thương trên ngực đau nhói xông lên tế bào não, Lăng Tiêu muốn đứng dậy cũng khó khăn.
[hừ, lúc vươn tay cầm kiếm đâm vào tim ngươi cũng không có chật vật như vậy]
Đối với hành vi mang thù của hệ thống Lăng Tiêu hoàn toàn mặc kệ.
Sở Đường không biết bao giờ đã tỉnh dậy, hắn cùng với các hòa thượng chạy nhanh vào rừng tìm Lăng Tiêu.
Thấy thiếu niên khuôn mặt tái nhợt đang đứng dựa vào cây kia, hắn nói lớn: “Đường Ngọc!”
Sở Đường vội vàng đi tới đỡ lấy Đường Ngọc, người kia vừa chạm vào vòng tay của hắn liền ngục xuống, cả người mềm nhũn không có sức sống.
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện”
Lăng Tiêu nắm lấy ống tay áo của hắn, lắc đầu: “không, không kịp rồi”
Lúc này Sở Đường mới để ý thấy cái áo phông đen của cậu đã dính đầy máu, ngón tay run lên một chút, Sở Đường bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói như đang kiềm chế gì đó:“hắn ta đâu? Để tôi đi giết hắn!”
Lăng Tiêu lắc đầu, cậu dùng hết sức lực mà nắm vào tay áo của Sở Đường, gian nan nói: “hứa với tôi, đừng làm hại hắn được không? Hắn, hắn cũng sẽ không hại người nữa..”
“Cậu bị đánh tới ngốc rồi à?!!” Sở Đường giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
Lăng Tiêu lắc đầu: “đây là di nguyện duy nhất của tôi”
Nói rồi, máu từ khóe miệng cậu lại chảy ra nhiều hơn một chút.
Bàn tay đang ôm lấy Lăng Tiêu run lên, cũng có thể là do dùng lực quá mạnh mà trở lên trắng bạch, im lặng một lúc, Sở Đường mới nhìn hắn, hỏi: “đáng sao?”
Lăng Tiêu ngây người, sau đó khoé miệng bỗng nhấc lên, tựa như đóa tuyết liên đang nở rộn, máu chảy qua vùng hoa trắng, nhuộm đỏ cánh hoa, trông lại càng thê lương mỹ lệ, Lăng Tiêu mỉm cười: “đáng”
Cùng lúc đó, tiếng hệ thống máy móc trong đầu cũng vang lên [ting, tính năng duy trì sinh mệnh cũng đã hết, tiến hành trở về không gian hệ thống]
Nhìn thiếu niên đang ngủ say trong lồng ngực mình, Sở Đường hoảng loạn một chút: “Đường Ngọc? Đường Ngọc?”
“A di đà phật, Đường Ngọc thí chủ đã viên tịch, Sở thí chủ bớt đau buồn” Trụ trì chắp hai tay ra trước ngực mà nói.
Hắn..cứ vậy đi rồi?
Sở Đường ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang tựa vào người mình một lúc lâu, lại giống như đang tìm nụ cười còn sót lại trên gương mặt của cậu, hắn cứ thế mà nhìn đến thất thần.
Khẽ mấp máy môi, cuối cùng không nói lên lời.
Sở Đường vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy, dưới ánh tịch dương, hắn mang trong tay thi thể dính đầy máu của cậu.