Về tới hệ thống không gian, việc đầu tiên mà Lăng Tiêu làm đó chính là ấn mở giao diện của hệ thống.
Một bảng số liệu nhanh chóng hiện ra trước mắt.
[Thông tin người nhận:
Tên: Lăng Tiêu
Số hiệu:
Giá trị nhan:
Giá trị linh hồn: +
Giá trị vũ lực:
Trí tuệ:
Công đức: +
Tín ngưỡng:
Hào quang: không có.
Điểm kinh nghiệm EXP: +/
Đạo cụ: một thanh kiếm gia truyền không rõ nguồn gốc, súng AK siêu cấp, hai viên lưu đạn, bí tịch võ công ma giáo ‘Ma Đạo Chí Tôn’.
Kỹ năng: bắn súng trăm phát trăm trúng, quân sư hạng nhất, diễn xuất ảnh đế]
[Lăng Thiếu, ngài có thể đổi điểm kinh nghiệm EXP sang giá trị vũ lực và chỉ số thông minh a, không muốn đổi sao]
“Ngươi đây là chê ta yếu?”
[không có nga, nhưng ngài tới các thế giới khác làm nhiệm vụ, không phải là rất cần tới nó với cả đạo cụ sao]
Lăng Tiêu: ( ¬¬)
“Nói nhảm nhiều như vậy cuối cùng cũng là vì muốn lừa gạt ta mua đạo cụ?”
đưa tay lên xoa xoa cái mũi, cười gượng gạo: [sao lại nói là lừa gạt được! Tất cả không phải là vì tốt cho ngài sao..]
Ha hả, khi trước hắn mới trở thành nhiệm vụ giả cũng bị tên hệ thống này lừa gạt một lần, nó nói là vị diện tiếp theo có chiến tranh rất khủng bố, còn tận tâm hỏi xem Lăng Tiêu có cần mua đạo cụ gì ở thương thành hệ thống không, sau một hồi suy nghĩ Lăng Tiêu cũng đã mua vũ khí của cửa hàng hệ thống, nhưng rồi sao? Rồi sao? Cuối cùng thì khi tới vị diện thông báo cho hắn rằng không thể sử dụng số vũ khí đó được, vượt qua kỹ thuật của vị diện, không duyệt!
Khi ấy tâm muốn bóp chết hệ thống của Lăng Tiêu cũng có, quyết định không giao tiếp với hệ thống nữa, Lăng Tiêu bình tĩnh mà đóng giao diện lại, xong việc, hắn liền ngồi khoanh chân xuống đất, hấp thụ đống linh hồn lực vừa mới được tinh lọc, không biết qua bao lâu, cuối cùng Lăng Tiêu mới thu hồi lực lượng vào, hắn đứng thẳng dậy mà nói với hệ thống: “, tới thế giới tiếp theo đi”
[hừ]
hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói một lời mà mạnh bạo kéo Lăng Tiêu vào trong một khối thân thể.
Lăng Tiêu tới vị diện mới, vừa tới nơi, hắn đã bị một cỗ lực lượng lạnh lẽo bao bọc toàn thân, kèm với nó là tiếng gào thét hốt hoảng từ vài người bên cạnh.
“Đường Ngọc, chạy mau” thiếu niên vừa nói, vừa nhanh chân chạy tới đẩy Lăng Tiêu ra chỗ khác, đám khói màu đen kia dường như đang tức giận, nó điên cuồng mà tấn công vào người Lăng Tiêu.
“Đệt” Lăng Tiêu chửi thề một tiếng, đồng thời trong lòng cũng lôi mười tám đời tổ tông nhà hệ thống ra chửi.
càng ngày càng mất nhân tính, tuyến thời gian đưa hắn tới vừa vặn lúc sắp chết tới như vậy, còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đám khói đen kia càng ngày càng lao đến gần hắn.
Trong hang động, ba bốn nam sinh hoảng sợ mà nhìn Lăng Tiêu, nói đúng hơn là sợ đám khói đen trước mắt y, có vài người còn trực tiếp bị dọa ngất.
Nhưng nam sinh áo trắng lúc trước đã đẩy Lăng Tiêu kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cả người cậu ta giống như có một thứ gì quấn lấy, không thể cử động, cũng không thể nói, lúc này cậu ta cũng chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Lăng Tiêu không có thời gian quan sát xung quanh thêm, bởi vì lúc này đám khói đen kia cách hắn ngày càng gần, nó lao tới rất nhanh, dường như là muốn lấy luôn cái mạng của hắn.
[Lăng Thiếu, mua đạo cụ không] kịp thời hiện ra hỏi.
“Cút” Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
[ngài chắc chắn là không mua bùa? Ta có lòng tốt nhắc nhở ngài, trước mặt ngài là một con quỷ vương với đạo hạnh hơn hai nghìn năm, lúc này vũ lực của ngài cũng chẳng có trứng dùng, mua, mua nha]
“Bao nhiêu?” Gân xanh trên trán nhảy nhảy, cuối cùng Lăng Tiêu gằn ra từng chữ.
[ điểm công đức a]
điểm công đức..vừa vặn lại khớp với số điểm công đức lúc này hắn có, Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, nói với hệ thống: “sao mi không đi cướp luôn đi”
[Lăng Thiếu, sao ngài có thể nói thế được! Giá bùa như thế là rẻ nhất rồi, ta đây đắn đo mãi mới bán cho ngài với giá đó!]
“ điểm”
Hệ thống bên trong không gian trợn trắng mắt, nhanh như chớp nói: [không được, điểm]
“, không hơn”
[ điểm] hệ thống cắn răng nói.
“ điểm công đức, ngươi không bán thì cùng lắm chết ở chỗ này, ta tới vị diện sau làm nhiệm vụ khác là được”
[được, được được, điểm thì điểm, ta bán cho ngài] khóc không ra nước mắt, nó cắn răng một cái, sau đó tiếc nuối mà gửi tấm bùa phòng thân tới cho Lăng Tiêu.
Trên tay trống rỗng hiện ra một tấm bùa, đám khói đen thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, vốn định lao nhanh tới để xử lý hắn, nhưng lần này lại khác, tấm bùa kia như được phổ thêm một tầng phật quang mà sáng tới chói mắt, đám khói đen sửng sốt, cuối cùng còn chưa kịp phản ứng phản ứng thì đã bị tầng ánh sáng đấy bao phủ.
Trong chớp mắt, bầu không khí lạnh toát và âm u bỗng biến mất không chút tăm hơi, Lăng Tiêu thở phào một hơi, còn chưa kịp vui mừng thì thân thể đã nặng trĩu, cả người ngã xuống mặt đất.