“Mi nói cái gì cơ?”
[ ở vị diện này, sau khi chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ thu được điểm công đức, là điểm công đức đó Lăng Thiếu aaaa] âm thanh của vang lên khắp nơi trong đầu Lăng Tiêu, giọng điệu của nó tràn ngập sung sướng và kích động.
Lăng Tiêu đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương bên trán mình, miễn cưỡng hỏi: “nhiều hay ít?”
[nhiều hay ít cái gì cơ?] ngơ ngác.
“Điểm công đức”
[a, tận hai mươi điểm lận]
Lăng Tiêu:......
Hai mươi điểm, tận hai mươi điểm a...còn chưa cả đủ để đổi lấy một tấm bùa bình an trong thương thành của hệ thống.
Lăng Tiêu cũng không biết nó kích động cái nỗi gì nữa.
Quyết định cự tuyệt giao tiếp với hệ thống thiểu năng, Lăng Tiêu ngẫm lại trong đầu xem khi hắn xuyên tới đây thì cốt truyện đã đi tới đâu rồi.
Vừa đúng lúc, tuyến thời gian này hắn vừa vặn tới vào thời điểm Từ Mạc đã cứu em của Bắc Trạch được mấy hôm.
Theo như thường lệ, chắc chắn giờ này Từ Mạc đang trốn học ra ngoài giao du với mấy tên côn đồ.
Lăng Tiêu nhìn cái tường trước mặt mình một lúc lâu, sau đó quyết định trèo tường đi ra ngoài.
Tới công lược nam nhân hắn cũng từng làm rồi, thể diện gì đó đều đã vứt, lúc này còn hơi đâu lo lắng xem mình có giữ được hình tượng hay không.
Lăng Tiêu lùi về phía sau vài bước, bật người một cái liền nhảy lên phía trên tường đối diện.
Đợi tới khi đôi chân tiếp đất hoàn mỹ, Lăng Tiêu mới nhàn nhã đưa đôi tay thon dài của mình lên phủi phủi vạt áo trắng, sau đó hắn tiêu sái bước về phía trước, chỉ là bước chân vừa nhấc lên liền khự lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lăng Tiêu không hiểu sao lại nảy sinh một thứ cảm giác không nói lên lời.
Đợi một lúc sau thầy giám thị phản ứng được mới hét to lên: “lại một đứa nữa, lại thêm một thằng nhóc trèo tường trốn học!”
Vừa nói xong thầy giám thị liền cầm thước đuổi theo Lăng Tiêu, trước khi đi thầy còn không quên hù doạ đám nam sinh bên cạnh: “các cậu nhớ đứng im ở đây chờ tôi để ghi tên vào danh sách nhà trường, chút nữa tôi quay lại mà không thấy người thì các cậu xác định nhận hạnh kiểm trung bình đi!”
“Mẹ nó, thằng nhóc kia sao chạy nhanh như vậy?!” Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lăng Tiêu thầy giám thị lại càng bực mình.
Thở hồng hộc đuổi theo Lăng Tiêu, dưới ánh mặt trời, cái đầu trọc lóc bóng nhẫy của thầy như được phủ thêm một lớp skin oil bóng mượt, từng giọt hơi nước lăn dài trên má.
Thầy vươn đôi chân ngắn của mình ra, cố gắng mà đuổi theo Lăng Tiêu.
Để lại đám nam sinh đứng giữa sân vận động đối diện nhìn nhau.
“Người vừa lẫy trông quen mắt” Nam sinh A tò mò nói.
Lời vừa nói xong, cậu ta đã bị một nam sinh cao to với quả đầu từ niên đại năm chín mươi, giơ đánh một phát vào vai: “có quen mắt hay không thì làm được cái gì?! Lão già ấy vừa đi rồi kia kìa, chúng ta..”
Đám nam sinh nhìn nhau nở một nụ cười nhan hiểm: “cũng chạy thôiii”
Sau tiết học ngày hôm ấy, trên trang web của trường lại có một drama vô cùng hot thoả mãn bao nhiêu sở thích biến thái của học sinh, với tiêu đề: ‘nam sinh vượt tường bị giám thị đuổi quanh sân vận động’
Hệ thống ở bên trong không gian cười nghiêng ngả, biểu tình của nó đúng kiểu hả hê vui sướng khi có người gặp hoạ.
[hahahahhahaha, Lăng Thiếu, không ngờ cũng có ngày ngài bị người ta đuổi chạy trối chết đến như vậy!]
[Lăng Thiếu a, trước khi trèo tường ngài có nghĩ sẽ có ngày gặp phải chuyện như vậy không??]
[ha hahaha, Lăng Thiếu, buồn cười chết bổn hệ thống mất]
[ha hahahaha]
[hahahahaha hahaha]
[haha hahahahahahahahha haha]
Lăng Tiêu: ( ¬¬)
“Có gì đáng cười ở đây?”
[có a, thấy ngài xui xẻo ta rất vui]
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Lật cái bàn, Lăng Tiêu liền mở hình thức cự tuyệt giao tiếp.
Khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi được từ tay ông thầy giám thị béo, Lăng Tiêu theo định vị mà đi đến một cái ngõ nhỏ trong khu phố.
Nhìn thấy đám người tay cầm gậy, nhuộm tóc xanh đỏ ở phía trước hắn mới nhếch lên miệng cười.
Bàn tay trống rỗng hiện ra một cái gương, Lăng Tiêu cầm lên đưa ra trước mặt, sửa sang lại đầu tóc của mình xong, hắn mới thoả mãn mà ngắm bản thân mình trong gương.
Khẽ gật đầu.
Mũi cao mắt to, lông mày rậm, rất hợp với khẩu vị của bổn soái!
[Lăng Thiếu, người ta sắp đánh nhau rồi mà ngài vẫn ở đây ngắm gương a, nhỡ đâu Từ Mạc không chịu nổi nữa thì làm sao?? Tới lúc ấy thì chúng ta lấy đâu ra đối tượng để làm nhiệm vụ nữa??]
[Lăng Thiếu a]
Sao trước giờ nó không biết ký chủ nhà nó lại tự luyến tới như vậy.
Trước khi đánh nhau lại đi xem mình có soái hay không làm cái gì.
Lăng Tiêu mặc kệ nó, hắn bình tĩnh mà cất gương vào trong không gian.
Nhân vật phản diện lên sàn không phải lúc nào cũng rất là màu mè sao, hắn không có cảm thấy mình làm không đúng chỗ nào.
Sửa sang lại đầu tóc xong Lăng Tiêu mới xoay người bước vào trong ngõ, hai tay của hắn đút vào trong túi quần, bộ dáng nhàn nhã như đi dạo chơi trong công viên vậy.