Ra khỏi thông đạo hệ thống liền mừng phát khóc, đồng thời lại cảm thấy chủ thần keo kiệt.
Nó chỉ mới trộm được một chút xíu năng lượng trong không gian kia thôi mà đã tới tiêu diệt nó.
Hừ, chờ tới khi nào nó mạnh hơn, nó, nó..nó sẽ, sẽ…trở thành hệ thống thiện lương chính trực, thuần phong ái mỹ!
Lăng Tiêu mặc kệ hệ thống đang nghĩ gì, từ lúc trở về tới giờ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào linh hồn của mình.
Trông mờ nhạt đi không ít.
Khi trước hắn cứ nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ, nhưng sau khi trải qua sự việc lần này bỗng lại cảm giác có chút chế giễu.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Quả nhiên trên đời này còn có rất nhiều người giỏi hơn hắn, hắn đây chỉ đỡ một nhát kiếm của người được gọi là chủ thần kia mà suýt chút nữa thì đã phi hôi yên diệt.
Lăng Tiêu trầm mặc một lúc, sau đó lại càng xác định được bản thân muốn gì.
Hắn cũng muốn trở lên mạnh mẽ, cũng muốn sở hữu lực lượng như vậy, chỉ có như vậy hắn mới có thể nắm giữ được sinh tử của mình ở trong tay.
Chủ thần sở hữu lực lượng mạnh mẽ vô hạn, đối với hắn, bọn họ lúc này cũng chẳng khác gì con kiến hôi đang chạy nhảy trước mắt.
Nếu khi sinh ra đã không ở sẵn trên cao, vậy thì chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình.
Thần có thực lực của thần, kiến cũng có thực lực của kiến, nếu hắn không cố gắng thì cuộc sống sau này của hắn cũng chỉ có thể mặc cho người khác vui đùa, tuỳ ý mà đùa giỡn trong tay.
Đặt sinh mệnh của mình vào trong tay người khác, đây là một điều đáng thương biết nhường nào.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Lăng Tiêu cũng nghĩ thông, hắn im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng: “, mở bảng dữ liệu ra đi”
[tốt, Lăng Thiếu, cố lên, sau này chúng ta nhất định sẽ đạp chủ thần dưới chân] dù nó biết là không thể, nhưng vẫn muốn cổ vũ Lăng Tiêu một chút.
Lăng Tiêu cũng chỉ im lặng, tay nhấn vào giao diện hiện ra trước màn hình.
[Thông tin người nhận:
Tên: Lăng Tiêu
Số hiệu:
Giá trị nhan:
Giá trị linh hồn:
Giá trị vũ lực:
Trí tuệ:
Công đức:
Tín ngưỡng:
Hào quang: không có.
Điểm kinh nghiệm EXP: /
Đạo cụ: một thanh kiếm gia truyền không rõ nguồn gốc, súng AK siêu cấp, súng aty, hai viên lưu đạn, bí tịch võ công ma giáo ‘Ma Đạo Chí Tôn’.
Kỹ năng: bắn súng trăm phát trăm trúng, quân sư hạng nhất, diễn xuất ảnh đế]
“Bí tịch võ công ma giáo ‘Ma Đạo Chí Tôn’??”
biết Lăng Tiêu nghĩ gì liền nhanh chân giải thích: [là cuốn công pháp bí truyền của ma giáo a, cuốn này Nam Thính Phong đã từng tu luyện]
Khoé miệng hơi giật giật, Lăng Tiêu hỏi lại nó: “cái thứ vô dụng như vậy ngươi mang về làm gì?”
[còn không phải bởi vì thế giới kia chúng ta làm không công sao? Một ít linh hồn lực và tín ngưỡng chúng ta cũng không lấy được, làm sao có thể rời đi tay không như vậy!] càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, chính mình tốn nhiều năng lượng và thời gian như thế, cuối cùng lại suýt chút nữa thì mất mạng.
“Thôi, tới vị diện tiếp theo đi”
[tốt, Lăng Thiếu!]
Đến thế giới tiếp theo, vừa hoà nhập với thân thể của nguyên chủ, Lăng Tiêu đã cảm thấy được bao nhiêu ánh mắt dồn về phía mình.
Cảm thấy không đúng, Lăng Tiêu ngẩng mặt lên, lại thấy chính mình đang cầm phấn, đối diện với hắn là một cái bảng màu xanh dương dài, phía trên còn có một đề toán.
Lớp học? Đang suy nghĩ miên man.
Bên dưới bỗng bắt đầu nổi lên vài tiếng nói nhỏ xì xào.
“Đừng bảo là Bắc Trạch cũng không giải được bài này nhá, không, không, không thể nào, nam thần của tui chắc chắn không phải là không biết làm” vừa nói nữ sinh tóc dài đã điên cuồng lắc đầu.
“Nếu cậu ấy mà không giải được thì ai giải được nữa?”
“Tôi không tin, tôi không tin, học bá chắc chắn làm được”
Nam sinh kia nghe vậy liền ném cho nữ sinh cạnh bàn một ánh nhìn khinh bỉ: “tính ra Bắc Trạch cũng đứng phía trên bảng cả mười phút rồi, ngay cả một chữ cũng không viết xuống, mày còn nghĩ nó làm được?”
“Bài này dễ như vậy, chẳng lẽ học bá lại không làm được?”
“Không, chắc chắn học bá vì học nhiều quá nên hôm nay bị sốt chăng?”
“Phi, đám người này còn ở đây nghị luận, không biết làm chính là không biết làm, chẳng có lý do gì hết”
“Năng lực của học bá chẳng lẽ mấy người còn chưa lĩnh tụ sao? Còn ở đây nói học bá không thể làm?”
“Xem xem, học bá quay người lại rồi”
Giáo viên vẫn luôn ngây ngốc nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, lúc này tới gần hắn ân cần hỏi: “Bắc Trạch, em không giải được?”
“Không, chẳng lẽ đề bài có vấn đề sao?”
Đây là một bài toán nâng cao bình thường, theo lý thì vị học bá này chỉ cần liếc mắt qua một cái đã nhìn ra đáp án, vì cái gì lại đứng phía trên bảng cả mười phút vẫn viết ra được câu nào?
Chắc chắn bài toán này có vấn đề, giáo viên nghi hoặc nâng cái kính lên xem xét lại bài toán.