Từ khi Khả Lạc rời đi khoảng hơn hai năm, nước Sở có nhiều thay đổi, Giang Kỳ tạo phản thành công, được tôn lên làm vua, anh cho người thay đổi lại bộ máy nhà nước, ban nhiều chính sách kinh tế mới, nhờ những sách lược khôn khéo của mình, Giang Kỳ hoàn toàn chiếm được lòng dân, trở thành vị vua tài giỏi.
Tiếc là, đến cuối quãng đời của mình, anh vẫn không lập hoàng hậu.
Từ khi lên ngôi, Giang Kỳ cũng theo ý các cựu đại thần, lập thêm phi tần, duy chỉ ngai hoàng hậu là anh không nghe theo ý kiến của các đại thần, trong lòng mọi người ai cũng thầm hiểu, người trong lòng của Giang Kỳ cũng là người anh muốn lập làm hoàng hậu đã rời đi mãi rồi.
Cả đời này của Giang Kỳ, anh chỉ duy nhất cúi đầu trước Ái Lạp cô nương, nàng là ngoại lệ nhưng không phải là mãi mãi.
Về phần nam nữ chủ, Ngạo Nhất Luân ngày ngày sống chung với Lương Tiểu Tuyết tật nguyền, kèm theo gương mặt với vết thẹo xấu xí, anh dần chán ghét cô ta ra mặt.
Ngạo Nhất Luân từng cưới một vị thiếp, người ta đồn rằng, vị thiếp của Ngạo Nhất Luân rất yêu kiều, sắc xảo, vị thiếp này còn rất thích mặc y phục màu đỏ, nói đến đây, một vài người cũng dần biết lý do tại sao Ngạo Nhất Luân lại cưới vị thiếp đó.
Chỉ tiếc cho vị thiếp thân đó, vừa được cưới về phủ một năm đã bị Lương Tiểu Tuyết hạ độc chết, lòng ghen ghét đố kị đã khiến Lương Tiểu Tuyết giết người, nhưng kết cục của cô ta đã đến, Lương Tiểu Tuyết bị đày vào tù ngục, ba ngày sau xử tử.
Ngày Lương Tiểu Tuyết bị xử trảm, Giang Kỳ có đến, anh đứng trên cao nhìn xuống, ngắm thấy vẻ điên dại của cô ta, ánh mắt Giang Kỳ lạnh căm nhìn đầu Lương Tiểu Tuyết rơi xuống, lăn dài trên đất.
Giang Kỳ chuyển tầm mắt lên bầu trời, anh như hồi tưởng lại gương mặt của cô gái với y phục đỏ rực, khóe mắt Giang Kỳ chợt chảy dài nước mắt.
Ngạo Nhất Luân sau cái chết của Lương Tiểu Tuyết cũng từ quan, đi đến vùng nông thôn ở xa kinh thành, bắt đầu một cuộc sống nông dân bình dị, có vẻ anh ta như muốn trốn tránh thực tại, tìm về một nơi bình yên.
Nhưng cái chết cũng đến với anh, Ngạo Nhất Luân chết do dịch bệnh ở vùng, hưởng dương tuổi.
Về phần Tiểu Bảo, cậu theo cha nuôi làm thương nhân, giúp gây dựng gia sản ngày càng phát triển.
Cậu bé ngày đó giờ đã trở thành nam nhân chững chạc, được lòng rất nhiều cô gái xinh đẹp thiên tiên, tiếc là trái tim Tiểu Bảo đã theo bóng dáng của mối tình đầu của cậu rồi, cả đời Tiểu Bảo không lập thê thiếp, cậu chỉ nhận một đứa bé ở cô nhi viện năm xưa làm con nuôi.
......................
Hôm đó, từ ngày mà Khả Lạc rời đi ba năm, Tiểu Bảo sau khi dọn dẹp tòa viện cũ mà cô từng ở, chợt cậu nghe thấy tiếng sáo vang từ phía bên cạnh, Tiểu Bảo đi theo tiếng sáo phát ra từ rừng trúc, thấy bóng dáng cô đơn lạc lõng của Giang Kỳ, cậu lên tiếng thắc mắc:
- Ngài thật sự yêu tỷ ấy sao?
Giang Kỳ dừng thổi sáo lại, anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo, đáp:
- Yêu, ta yêu nàng ấy đến chết đi sống lại, yêu đến mức ngày ngày đều nhớ đến nàng ấy.
Tiểu Bảo nhìn sâu vào mắt Giang Kỳ, cậu hỏi:
- Vậy tại sao khi đó, ngài vẫn chọn giang sơn chứ không phải Ái Lạp tỷ.
Giang Kỳ né ánh mắt Tiểu Bảo, cười nói:
- Giá như, lúc đó ta suy ngẫm lại, đừng tạo phản thì có lẽ kết thúc của bây giờ sẽ khác.
- Đã quyết làm một chuyện gì rồi, thì đừng nghĩ đến hai chữ " giá như ".
Tiểu Bảo dứt lời liền quay lưng rời đi, Giang Kỳ nhìn bàn tay, nếu khi đó anh chọn một cuộc sống yên bình thì có lẽ bây giờ tay anh đang đan tay với cô ấy, hai người sẽ sống thật yên bình, thật ấm cúng.
Dừng lại suy nghĩ, Giang Kỳ bật cười như thể đang tự trêu đùa bản thân, anh rời khỏi rừng trúc, rời bỏ kí ức cũ.
Hoàng đế đương thời Giang Kỳ vốn có đôi mắt của kẻ si tình nhưng cũng có trái tim của người vô tâm, lãnh đến vô tình.
......
Giải Viên: ừmmm, ở thế giới này có khác nhiều điểm rắc rối, chắc một phần là tại mị đẩy nhanh cốt truyện quá:)
Về nhiệm vụ thế giới này, nói ra thì nguyên chủ Khắc Ái Lạp là một người khá nhu nhược, cô ấy chỉ mong sống bình yên thôi, nếu có thì trả thù nữ chủ thay cô ấy.
Khả Lạc cũng đã giải quyết nữ chủ rồi, lần này cô không dùng mưu kế hay là làm nữ chủ mất thanh danh, cô trực tiếp dùng hành động luôn, nhưng Khả Lạc vẫn không đụng đến mạng sống của nữ chủ, bởi giết người hơi quá đáng đối với tam quan của Khả Lạc.
Trong thế giới này, Khả Lạc có chút muốn mang cho nguyên chủ một vị phu quân tốt, tiếc là cô không tìm được, dẫn đến cái kết hơi hụt hẫng:
•Giang Kỳ dù đối xử tốt với cô nhưng theo cốt truyện, anh cũng có lỗi một phần nhỏ, gián tiếp gây ra cái chết của nguyên chủ.
- Với lại, mị nói rõ hơn về nhân vật này nha, Giang Kỳ là người có dã tâm cao, anh là người dám cầm dám buông, cho dù anh có yêu một người rất sâu đậm đi nữa thì anh vẫn không để bản thân chịu thiệt, đó cũng là lý do Khả Lạc không chấp nhận ở cạnh Giang Kỳ.
• Tiểu Bảo hẳn là nam nhân tốt nhất trong thế giới này nhỉ? Chỉ tiếc là cậu cũng có phần nhu nhược giống nguyên chủ, cho dù yêu cũng không dám mạnh mẽ đứng lên tranh giành.
=> Tóm cái quần lại là nhiệm vụ thế giới này hơi mơ hồ, Khả Lạc chỉ cần khiến nữ chủ chịu một cái kết đau đớn thôi, thế giới này có mối tình tay ba nên khá là rối.
Mị cảm thấy thế giới hơi thiên về công lược tình cảm ấy, vì đây cũng nằm trong một phần nhiệm vụ, nhưng tiếc là Khả Lạc không kiếm thấy ý trung nhân vừa lòng cô.
Kết cục thế giới này còn khá nhiều câu hỏi, mọi người có thể tự cho một đáp án khác nhau, cứ thỏa sức mà tưởng tưởng, chẳng hạn như:
- Phải chi ban đầu Giang Kỳ không tạo phản thì hiện tại Khả Lạc đã là chính thê của anh rồi.
( Giang - Lạc)
Hay:
- Nếu như Tiểu Bảo kiên cường hơn, cậu dám cùng Khả Lạc bỏ trốn thì bây giờ hai người đã sống hạnh phúc rồi.
( Bảo - Lạc)
Mỗi thế giới mị sẽ viết theo một cách riêng nên chắc sẽ có người thấy thế giới này hay, người kia thấy thế giới đó không hợp ý họ.
Mị cảm thấy nếu cách viết giống nhau quá thì đâm ra hơi chán, nên sẽ có thế giới này hơi lạ, thế giới kia hơi ngộ, thế giới này hơi kì kì:)).