Trịnh Niệm Niệm cứ như vậy mà nhìn Khả Lạc và Trịnh Nhật Hinh ngày càng cách xa nhau, cô thật sự không hiểu tại sao họ không đối diện với tình cảm của mình, giới tính không tình yêu quan trọng vậy sao?
......................
Sáng ngày hôm sau, trên công ty, Khả Lạc đến phòng làm việc của Trịnh Nhật Hinh, Khả Lạc đặt tờ đơn xin nghỉ việc lên bàn, Trịnh Nhật Hinh nhìn thấy tờ đơn, chợt sững người, ngước mắt nhìn Khả Lạc, cô hỏi với giọng mang chút tức giận:
- Em có ý gì?
Khả Lạc không lộ một chút cảm xúc, bình tĩnh nói:
- Em muốn nghỉ việc, chị ký vào tờ đơn giùm em đi.
Trịnh Nhật Hinh nghe Khả Lạc nói vậy, cô đập bàn, hét:
- Tôi không ký.
- Tại sao? - Khả Lạc thắc mắc
- Em cho tôi một lí do đi, cớ sao lại muốn nghỉ việc.
Nếu lương không đủ, tôi có thể tăng lương cho em mà.
Khả Lạc lúc này nở nụ cười, cô nhẹ nhàng nói:
- Em chỉ muốn nghỉ tạm thời thôi, để ổn định lại cảm xúc ấy mà, một khảng thời gian sau em nhất định sẽ quay lại công ty mà.
Trịnh Nhật Hinh nghe Khả Lạc nói vậy, cô thầm thở phào nhẹ nhõm:
- Tôi cho em nghỉ phép dài hạn, khi nào đi làm lại cũng được, nhưng cũng phải nhanh lên đấy.
Khả Lạc gật đầu, cô chợt dang tay ra, mỉm cười:
- Em ôm chị một lần được không, em sợ sau này sẽ không có cơ hội mất.
Trịnh Nhật Hinh hơi chần chừ, nhưng vẫn bước đến ôm lấy Khả Lạc, vuốt tóc Khả Lạc, cô nói:
- Nói gì vậy, sao mà không có cơ hội ôm tôi lần nữa được chứ.
Có vẻ Trịnh Nhật Hinh mãi mãi không biết được đây thật sự là cái ôm cuối củng của cô và Khả Lạc.
Trịnh Nhật Hinh buông Khả Lạc ra, nói:
- Nghỉ phép vui vẻ, tôi đợi em quay lại.
Khả Lạc nói thanh tạm biệt rồi rời đi.
Sau đó, Khả Lạc bỏ ra hơn hai tháng để ở cạnh bà Tiêu, hai người đi vài nơi trong nước, thưởng thức ẩm thực đặc trưng.
Vào tuần cuối cùng của tháng , hai người trở về nhà, tối đó Khả Lạc nằm ườn trên giường, thở dài:
- Tiểu Cửu Nhi, ta mệt.
Tiểu Cửu bay đến Khả Lạc, nó vươn móng vuốt mềm mềm ra xoa bóp đầu Khả Lạc, thủ thỉ nói:
- Thời gian không còn lâu nữa đâu.
Chắc ngươi hiểu rõ thân thể này của nguyên chủ rồi nhở?
- Ừm, ta biết.
Còn ngày nữa chứ gì.
Tiểu Cửu lo lắng hỏi:
- Vậy giờ phải làm gì tiếp theo?
Chợt chuông điện thoại Khả Lạc vang lên, cô nhấp máy:
- Niệm Niệm, gọi chị có chuyện gì sao?
Đầu bên kia Trịnh Niệm Niệm nghe tiếng Khả Lạc, đáp:
- Chị Hạ Nhiên, em nhớ chị quá.
- Chị cũng nhớ em a.
À Nhật Hinh sao rồi em?
Trịnh Niệm Niệm cười khổ, thầm nói:" Rõ ràng rất quan tâm chị Nhật Hinh, cớ sao lại không dám đối diện với chị ấy.
" Cô nói:
- Chị em vẫn ổn.
Chị về nhà chưa hay còn đi du lịch?
- Chị về nhà rồi.
Trịnh Niệm Niệm háo hức hỏi:
- Vậy khi nào chị đi làm lại?
- Sẽ sớm thôi.
- Khả Lạc đáp.
- Chị Hạ Nhiên.
Khả Lạc nghe Trịnh Niệm Niệm gọi mình, cô đáp:
- Sao hả?
- Chúng ta gặp mặt nhau được không, em có chuyện muốn nói với chị.
Khả Lạc đồng ý.
Hai người hẹn sáng mai sẽ gặp tại quán cà phê O.
Khả Lạc cười tà:
- Tới lúc thu hoạch rồi.
......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc đến chỗ hẹn, cô thấy Trịnh Niệm Niệm đã ngồi đợi sẵn.
Giờ đây, Khả Lạc chợt nhận ra Trịnh Niệm Niệm thay đổi rất nhiều, chững chạc hơn, thông minh hơn, hiểu thấu đạo lí thế nhân hơn.
Cô kéo ghế ngồi đối diện Trịnh Niệm Niệm, Khả Lạc hỏi:
- Em muốn nói gì với chị sao?
Trịnh Niệm Niệm khẳng định nói:
- Chị Hạ Nhiên, thật ra chị em không có vị hôn phu đâu, nên chị không cần lo lắng.
Khả Lạc nghe vậy, cô chỉ biết cười trừ, vô tư nói:
- Nhưng cô ấy tìm lí do đó trốn tránh chị.
Em không cần lo cho chị đâu, chị không buồn chút nào cả.
Trịnh Niệm Niệm nhìn nét vui vẻ của Khả Lạc lại càng chua xót, bởi người vô tư mới là người luôn chứa nhiều nỗi buồn nhất.
Lúc này, Khả Lạc chợt ho khan, cô lấy tay che miệng, lúc giơ tay ra trong tay cô chứa một ngụm máu, Trịnh Niệm Niệm chứng kiến, hốt hoảng hỏi:
- Hạ Nhiên, chị có ổn không.
Trước mắt Khả Lạc mọi thứ dần nhòe đi, mắt cô khép lại, thứ cuối cùng cô thấy là nét mặt lo lắng tột cùng của Trịnh Niệm Niệm.
Trịnh Niệm Niệm gọi cho bệnh viện, xe cứu thương đến đưa Khả Lạc nhập viện, Trịnh Niệm Niệm cũng đi theo.
Đến bệnh viện, sau khi xử lí ổn thỏa mọi việc, bác sĩ nói với Trịnh Niệm Niệm:
- Bệnh nhân thân thể quá suy yếu, có thể là do bệnh từ nhỏ dẫn đến, sợ khó mà qua được.
Trịnh Niệm Niệm đơ người, cô hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, xin hãy cứu chị ấy.
Bác sĩ lắc đầu, ông nói:
- Bệnh của bệnh nhân Tiêu đã có từ nhỏ, sợ là giờ cứu cũng không kịp.
Xin gia đình chuẩn bị tâm lí.
Nói rồi, ông rời đi.
Trịnh Niệm Niệm lấy điện thoại, gọi ngay cho Trịnh Nhật Hinh, đầu bên kia lên tiếng:
- Alo.
Trịnh Niệm Niệm hốt hoảng nói:
- Chị ơi, chị Hạ Nhiên nhập viện rồi.
Trịnh Nhật Hinh bất ngờ:
- Cái gì? Em mau nói lại lần nữa.
- Chị Hạ Nhiên nhập viện rồi, đang ở bệnh viện B, chị mau đến đây đi,..
hức..hức.
Đáp lại tiếng khóc bất lực của Trịnh Niệm Niệm là tiếng tắt máy điện thoại.
Trịnh Nhật Hinh lúc này đang lái xe nhanh như bay để đến bệnh viện, tâm trí cô bây giờ chỉ còn câu hỏi: " Nhập viện? Tại sao lại nhập viện rồi? Em ấy có ổn không? ".