Trời chiều tối, Quân Hàn trở về, anh xuống bếp nấu vài món, bưng lên phòng Khả Lạc, mở cửa anh nhìn thấy cô đang ngồi cạnh cửa sổ, mắt trông ngóng bên ngoài:
- Lạc Lạc, lại đây ăn cơm.
Khả Lạc lắc đầu, ủ rũ:
- Tớ không muốn ăn.
Quân Hàn băng lãnh nhìn Khả Lạc:
- Cậu đừng nghĩ là lấy việc tuyệt thực để buộc tớ thả cậu.
Khả Lạc đối mắt với Quân Hàn, đôi mắt cô đầy sự van xin:
- Hàn, thả tớ có được không, tớ vẫn sẽ luôn ở bên cậu mà.
- Không được.
Quân Hàn dứt khoác từ chối, anh đặt cơm lên bàn, bước đến ôm cô, thỏ thẻ:
- Trói cậu lại kiếm tớ an tâm hơn, cậu sẽ không thể rời bỏ tớ.
Khả Lạc cố gắng đẩy Quân Hàn nhưng không xi nhê, cô tức giận:
- Quân Hàn, cậu làm như vậy chỉ khiến tớ hận cậu.
- Hận tớ cũng được, chỉ cần cậu có thể luôn ở bên tớ.
Quân Hàn cố chấp nói.
Khả Lạc im lặng, không vùng vẫy nữa, để mặc cho anh ôm lấy cô.
Quân Hàn thấy vậy buông cô ra, Khả Lạc lúc này như vô hồn, mắt cô buồn bã và không chứa bóng dáng anh nữa.
Nỗi bất an trong lòng Quân Hàn bỗng dâng lên.
......................
Mỗi ngày, sáng và tối, Quân Hàn đều đến phòng Khả Lạc, thực ra anh muốn từng giây từng phút đều ở cạnh cô nhưng có vẻ Khả Lạc chưa thích ứng được nên anh chỉ thường quan sát cô qua camera.
Khả Lạc trở nên ngoan hơn, không tranh chấp với Quân Hàn, cũng không cố bỏ trốn, chỉ là cô ít trò chuyện với Quân Hàn hơn, không tràn đầy sức sống như lúc trước.
Quân Hàn khá hài lòng với hiện tại, anh cố giải quyết tất cả việc ở công ty để nhanh chóng về nhà.
Ông bà Quân chỉ nghĩ hai người chơi ở ngoại ô nên cũng không quan tâm nhiều.
Ông bà Doãn lại tin tưởng nhà họ Quân sẽ chăm sóc tốt cho Khả Lạc nên cũng yên tâm giải quyết công việc ở nước ngoài.
Chiều tối, Quân Hàn như thường lệ vào phòng Khả Lạc, tối đó anh nói với cô:
- Nay tớ sẽ ngủ ở đây.
Khả Lạc gật đầu cho có lệ, cô leo lên giường nằm cạnh Quân Hàn, tay anh nắm lấy tay cô giống như lúc trước, nhưng bây giờ họ nằm cạnh nhau mà như cách biệt ngàn trùng.
Không gian tĩnh mịch, chợt Khả Lạc gọi:
- Quân Hàn.
- Ân.
Anh đáp.
- Cậu thả tớ đi có được không, tớ tha thứ cho cậu, chúng ta lại quay về như lúc trước.
Quân Hàn kéo Khả Lạc vào lòng, trầm giọng nói:
- Không được.
Khả Lạc nghe thấy đáp án của Quân Hàn thì im lặng không nói gì nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Quân Hàn vuốt ve mái tóc cô.
......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc tỉnh dậy đã thấy Quân Hàn sớm rời đi.
Cô như mọi ngày mà tắm rửa, nhưng hôm nay, Khả Lạc mặc một chiếc đầm trắng, tinh xảo như bộ váy của cô dâu trong ngày cưới.
Khả Lạc ngước nhìn camera, cô mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng, cô nói:
- Quân Hàn, Lạc Lạc yêu cậu.
Nói rồi, cô xoay người bước vào nhà tắm, xả nước đầy bồn, ngồi vào trong, lát sau, linh hồn của Khả Lạc được đưa vào không gian, Tiểu Cửu nhanh chóng bay lại phía cô:
- Chào mừng trở lại.
Khả Lạc mỉm cười, nhan sắc cô khôi phục lại lúc nguyên hình.
- Ngươi muốn ở lại coi kết cục không?
Tiểu Cửu cất tiếng hỏi.
- Không đâu, về nhà thôi.
- Ay doo, đợi chút, ta coi độ hảo cảm của nam phụ đạt giới hạn cái đã.
- Tùy ngươi thôi.
Khả Lạc nhún vai.
......................
Quân Hàn đang ngồi họp ở công ty, trong lòng anh có chút bất an, nhanh chóng kết thúc cuộc họp, Quân Hàn về phòng riêng của mình trong công ty, bật laptop lên, anh thấy cảnh Khả Lạc nói với anh là " Quân Hàn, Lạc Lạc yêu anh.
"
Tim Quân Hàn đập rộn ràng, anh nghĩ Khả Lạc đã chấp nhận anh, nhưng sau đó anh thấy cô bước vào phòng tắm, cả mấy tiếng rồi vẫn chưa ra, nỗi bất an trong lòng lại dâng lên cao, Quân Hàn cảm thấy chuyện này không đơn giản, anh nhanh chóng rời công ty, lái xe về nhà.
Về tới nhà, Quân Hàn chạy lên phòng Khả Lạc, mở cửa phòng, anh bước nhanh đến phòng tắm, cảnh tượng này ám ảnh anh đến suốt đời, Quân Hàn thấy người con gái anh yêu đang nằm trong bồn tắm ngập máu, cổ tay cô đầy những vết cứa sâu, trên bức tường trắng tinh lại xuất hiện dòng chữ đỏ như được viết bằng máu
" Hàn, tớ xin lỗi, cậu phải hảo hảo mà sống tốt, nếu gặp cô gái của đời mình phải đối xử với cô ấy thật tốt, vĩnh biệt.
"
Quân Hàn khóc, từ lúc trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên Quân Hàn khóc, anh chạy lại ôm lấy xác Khả Lạc, vùi đầu nức nở, càng lúc tiếng khóc càng to:
- Không có cậu, sao tớ có thể sống tốt được, Lạc Lạc, tớ cầu xin cậu, tỉnh dậy đi mà.
Lạc Lạc.
......................
- Yêu một người không sai, nhưng yêu một người mà chiếm hữu họ một cách vô lí thì bạn sai rồi.
Quân Hàn vì muốn giữ cô ở lại bên mình mà đã vô tình đánh mất cô, tình yêu của anh đối với cô là thật nhưng anh lại không tin tưởng người anh yêu.
Và mối ngăn cách giữa họ là âm và dương.
Tiểu Cửu xem xong kết cục, thấy điểm hảo cảm của Quân Hàn đã đạt giới hạn, nói:
- Ta đưa người về.
Khả Lạc gật đầu, phút chốc Khả Lạc và Tiểu Cửu đã quay lại nhà sách của họ.
- Hoàn thế giới -
......
????: mn nghĩ mik nên viết phiên ngoại thế giới hok??.