Sau nhiều ngày ở bệnh viện dưỡng thương thì cuối cùng Khả Lạc cũng được xuất viện.
Hôm đó, Hạ Cửu Dương tất yếu phải đến đón cô, anh mang tất cả đồ dùng của cô ra xe, sau đó đưa cô về nhà chính của Thời Lâm.
Trên xe, Khả Lạc nhăn nhó, vẻ mặt tràn đầy sự không vui.
Cô sao có thể vui vẻ được khi bị gài bẫy đi làm nhiệm vụ, quay đầu nhìn Hạ Cửu Dương, Khả Lạc lên tiếng trách móc:
- Ngươi lừa ta.
Hạ Cửu Dương nở nụ cười lấy lòng Khả Lạc, anh nài nỉ:
- Lão tổ tông ơi, đây là chuyện đột xuất thôi, ngươi đừng quăng hết mọi chuyện lên đầu ta như vậy chứ!
Khả Lạc nghe Hạ Cửu Dương nói vậy liền càng giở giọng ngang ngược, việc cô thích nhất chính là đi ngược lại ý của Tiểu Cửu kia mà:
- Ta cứ đổ hết lỗi lên đầu ngươi đấy.
Hạ Cửu Dương đành bất lực cong môi cười, tính cô ngang ngược vậy là do anh sủng ra nên giờ không biết trách ai, anh vờ gật gật đầu hùa theo ý cô:
- Ừm, ừm, ngươi đẹp nên ngươi nói gì cũng đúng.
Khả Lạc đưa người lại gần Hạ Cửu Dương, cô thổi nhẹ vào lỗ tay anh, mị hoặc lên tiếng:
- Ta đẹp sao?
Hạ Cửu Dương gật đầu, mặt không biến sắc mà đáp lời:
- Ngươi đẹp...chỉ sau ta.
Cô tặc lưỡi, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ nhìn Hạ Cửu Dương, đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó đưa ra kết luận:
- Nhan sắc có nhưng nội tâm lại không phong phú, tổng điểm ,/!
Anh thở dài, ánh mắt muốn bao nhiêu bất lực liền có bấy nhiêu bất lực:
- Ngươi đánh giá công tâm hơn một chút có được không?
Khả Lạc vươn tay che hai bên tai lại, cô từ chối nghe lời của Hạ Cửu Dương!!
Anh đưa một tay sang kéo tay cô xuống, lên tiếng xin lỗi:
- Ay da, là lỗi của ta hết, là tại ta.
Chúng ta tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ rồi ta đưa ngươi đi du lịch, chịu chưa?
Cô phồng má, người xoay hướng mặt về phía anh, Khả Lạc thoải mái gác chân lên đùi của Hạ Cửu Dương, cô nói:
- Không cần, bây giờ ngươi thay ta hoàn thành nhiệm vụ, ta tự đi du lịch được rồi.
Khóe môi Hạ Cửu Dương giật giật, anh lẩm bẩm:
- Khôn như ngươi ta gặp nhiều rồi!
Xe chạy một hồi thì cũng đến Thời gia, Hạ Cửu Dương nghiêng đầu nhìn Khả Lạc, anh lên tiếng dặn dò:
- Mẹ kế nguyên chủ là Hồ Tầm, bà ấy vốn cũng không có thiện cảm với nguyên chủ Thời Lâm, nguyên chủ bình thường cũng không thân thiết với bà ấy nên ngươi cứ thoải mái mà ứng xử.
Khả Lạc gật đầu, cô ngẫm nghĩ lại nguyện vọng của nguyên chủ, tự cảm thấy nhiệm vụ lần này cũng không quá khó, chắc có thể giao cho Hạ Cửu Dương phụ giúp.
Hai người cùng nhau rời xe, tiến thẳng vào sảnh của Thời gia.
Lúc này, ở phòng khách có một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ khá nghiêm nghị, Khả Lạc cũng đưa mắt nhìn bà ta, cô nhẹ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó hướng đến phía cầu thang.
Chợt Hồ Tầm trầm giọng lên tiếng, giọng bà ấy có chút khó chịu:
- Cuối cùng cũng biết đường về nhà à.
Khả Lạc dừng bước, cô liếc nhìn Hạ Cửu Dương thấy anh không có ý định can ngăn, cô cong môi cười:
- Nhà này vốn là của tôi, không về nhà chẳng lẽ đến công ty sao?
Hồ Tầm cắn răng, nhìn cô nhóc đang ngạo mạn khi đá xoáy vào chỗ hiểm của bà.
Quả thật, Hồ Tầm ở đây vốn chính là muốn giành gia tài về tay đứa con trai của mình nhưng nào ngờ ba của Thời Lâm lại giao tài sản cho con gái của ông ta, bà ta coi nguyên chủ như cái gai trong mắt, chưa bao giờ cho cô ấy một cái nhìn yêu thương...
Hồ Tầm đứng dậy, bà ta bước nhanh về phía Khả Lạc, mạnh dạn giơ tay ý muốn tán vào mặt cô.
Khả Lạc cũng không phải lạt mềm, nếu bà ấy đã không yên phận thì cô cũng sẽ chơi tới cùng, cô nghiêng người né bàn tay của bà ta.
Chợt Hồ Tầm quát to:
- Tên trợ lí quèn kia, mau buông tay ra.
Khả Lạc đưa mắt nhìn Hạ Cửu Dương, thấy anh đang nắm chặt lấy cổ tay của Hồ Tầm khiến bà ấy có chút đau điếng, cô vỗ vỗ vai anh:
- Buông bà ấy ra đi.
Hạ Cửu Dương lúc này mới chịu thả tay bà ấy ra, Hồ Tầm căm ghét nhìn hai người.
Khả Lạc nhướng mày, cô lạnh nhạt lên tiếng:
- Người của tôi, tốt nhất là đừng động vào.
Nói rồi cô nắm lấy tay anh kéo lên lầu.
Trên đường đi còn chỉn trang lại đầu tóc, Khả Lạc bình thản nói:
- Đầu có thể rơi.
- Máu có thể chảy.
- Anh tiếp lời cô.
Khả Lạc liếc nhìn Hạ Cửu Dương đang tiếp lời nói của cô, mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng tóc không thể rối, mặt không thể trầy!
Hạ Cửu Dương mỉm cười sủng nịch, anh còn không quên phán cô một câu:
- Tự luyến là bệnh.
Cô vươn tay véo eo anh, mắt cứ trừng trừng nhìn Hạ Cửu Dương cho đến khi anh xin tha.
Khả Lạc lúc này mới vui vẻ lên tiếng:
- Thời hạn thế giới này là bao lâu?
Hạ Cửu Dương cười nhìn cô, ánh mắt âm trầm lúc này thoáng chút tia vui vẻ:
- Không giới hạn nhưng ngươi tốt nhất đừng đòi ở lại cả đời.
Khả Lạc có chút bất ngờ, cũng khá lâu rồi cô mới có nhiệm vụ không giới hạn thời gian, cô lên tiếng trêu đùa anh:
- Ta là người tham lam vậy sao?.