Dường như mọi người đều thừa nhận chuyện một người đàn ông trong gia đình nên là người làm việc bên ngoài, mà phụ nữ đều là người phải làm tất cả những việc vặt ở trong nhà.
Nhất là sau khi có con, nếu đàn ông ra ngoài làm việc là vì gia đình mà bôn ba lao động, nhưng một khi phụ nữ vắng mặt, sẽ trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.
Cũng may Khuyết Chu cũng không quan tâm.
Cô không quan tâm người khác nói như thế nào, bởi vì cô biết, mình không thẹn với lương tâm.
Bọn họ đều có lòng cầu tiến, đầu có thể kiếm tiên, mặc dù bọn họ không phải Thần tiên, chỉ là một người bình thường ở bên trong ngàn vạn tiểu thế giới, bọn họ của hiện tại cũng làm đủ tốt rồi.
Khuyết Chu cũng không để ý bạn đời của mình yếu hơn mình, bởi vì chính cô cũng đủ mạnh, hơn nữa Châu Dập cũng không phải chỉ ở nhà mà không làm chuyện gì, hắn có thể làm ra đồ ăn ngon nhất trên thế giới, làm video cũng làm rất khá.
Nếu như Châu Dập nhận quảng cáo, một tháng cũng có thể kiếm không ít tiền, chỉ là hắn không thiếu tiên để đi làm mà thôi.
Sau khi Khuyết Chu đăng bài thanh minh, cũng nhanh chóng leo lên bảng hotsearch.
Cặp đôi tuấn nam mỹ nữ, còn có hai đứa nhỏ đáng yêu, đây là người thắng cuộc trong cuộc đời rồi còn gì?
Sau khi tan tâm về nhà, vừa đẩy cửa ra, Khuyết Chu phát hiện trong nhà không bật đèn mà là đốt nến, những ngọn nến kia lơ lửng giữa không trung.
Khuyết Chu thử mở miệng: "Bảo bối?"
"Tiểu U... bảo bối Tư Tư..."
Không ai trả lời.
Váy bó sát mông bao bọc đôi chân dài miên man của cô, cô cởi giày, chậm rãi đi vào bên trong, nhưng không nhận ra nguy hiểm nào.
Khuyết Chu có chút muốn cười, không biết mấy người này lại bày trò gì nữa?
Trong phòng bếp truyền đến mùi thức ăn, Khuyết Chu quay đầu nhìn, trong ánh sáng lờ mờ, trong phòng bếp lơ lửng một ngọn nến.
Mà Châu Dập đứng ở trong phòng bếp, trên người mặc tạp dề, nhưng dưới tạp dề... không có mặc cái gì cả.
Có thể nhìn thấy cơ bắp có lực trên cánh tay của hắn, cùng với cơ ngực cơ bụng như ẩn như hiện.Hắn khẽ xoay người, cô nhìn rõ ràng không sót một cái gì.
Khuyết Chu hít sâu một hơi: "Anh... anh làm gì vậy? Con...".
"Anh đã tạm thời đưa hai đứa nhỏ về Thần giới, em không cần lo lắng."
"Anh như vậy...
"Anh đã thấy bài đăng của em, vì để cảm ơn, anh..."
Khuyết Chu tới gần hắn, nắm lấy dây lưng tạp dê: "Vì cảm ơn em... hay là muốn thưởng cho em?"
"Anh muốn thưởng cho chính mình." Châu Dập không nhanh không chậm nói.
Hắn vươn bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo Khuyết Chu, chậm rãi vuốt ve: "Điện hạ muốn ăn cái gì trước?"
Dứt lời, ánh mắt Châu Dập chuyển đến nhìn canh vịt đang hầm ở trên bếp.
Từ lúc tiến vào đây, ánh mắt của Khuyết Chu chưa từng nhìn đến canh vịt trên bếp lần nào.
Giọng nói của cô cực kỳ nguy hiểm, như hoa hồng đỏ nở rộ trong đêm tối u ám: "Anh biết em chỉ có ham muốn ăn uống với anh."
Lửa đã tắt.
Ánh nến mờ ảo trở thành cọ vẽ, bóng dáng chiếu trên vách tường màu trắng trở thành mực nước dưới cọ vẽ.
Dây lưng sau lưng Châu Dập bị cô cởi nhẹ đã rơi xuống.
"Điện hạ, anh rất thích em." Hắn mở miệng, giọng nói hơi run rẩy.
Khuyết Chu ừ một tiếng.
Trong mắt Châu Dập hiện lên một chút mất mát, nhiều năm như vậy, Khuyết Chu chưa bao giờ nói ra sự yêu thích của mình.
Bỗng nhiên, Khuyết Chu cười nói: "Em cũng rất thích anh, càng thích càng yêu anh hơn so với tưởng tượng của anh."
Niềm vui lớn lao xông lên đầu hắn.
Hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai Khuyết Chu: "Điện hạ nói lại lần nữa đi."
Khuyết Chu co rụt cổ lại: "Được voi đòi tiên? Hửm?"
"Cầu xin em đấy..."
"..." Người này thật sự phạm quy!
Rốt cuộc cô vẫn thỏa hiệp: "Em vô cùng thích anh, em biết em vẫn chưa từng nói qua, cũng biết anh vẫn muốn nghe, vậy em sẽ nói cho anh nghe.
Em không chỉ thích anh, từ sau khi chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, những thứ thích kia đã biến thành yêu rồi."
Khuyết Chu nói thêm một chữ, khóe miệng Châu Dập lại hơi nhếch lên một chút.
Cho đến khi một chữ cuối cùng được cô nói xong, khóe miệng của Châu Dập cũng sắp nhếch đến tận mang tai.
Hắn hưng phấn muốn chết, hận không thể vĩnh viễn hòa làm một với Khuyết Chu.
Ngay khi sắp tới chuyện cuối cùng của khoái hoạt, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, khoái hoạt bốp một cái tan tành mây khói.
Vẻ mặt Châu Dập cứng lại, khóe miệng cũng xệ xuống dùng mắt thường cũng có thể thấy được, giọng nói của hắn có chút hung dữ: "Ai?!"
"Ba ba." Là giọng của Châu Tư.
Châu Dập hít sâu một hơi, nghe thấy là con gái nhà mình, sắc mắt hắn có chút dịu lại, nhưng vẫn là dáng vẻ muốn nhịn mà không được, cố gắng đè nén tâm trạng của mình: "Bảo bối Tư Tư, sao con lại trở về đây, không phải con đã về quê với anh trai rồi sao?"
"Ba, ở quê không vui, anh trai đuổi theo chị hạt vừng nhỏ chạy khắp nơi, không cần bảo bối Tư Tư nữa.
Chị hạt vừng nhỏ cũng theo con trở về đây."
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói của hạt vừng nhỏ: "Hu hu hu hu hu, tỷ tỷ, tiểu công tử thật dọa người, hắn luôn muốn ta chơi đùa cùng hắn, ta không muốn chơi thì hắn sẽ tức giận. Hu hu hu hu..."
Hạt vừng nhỏ khóc một phen nước mắt nước mũi lấm lem, Khuyết Chu như cười như không quay đầu nhìn Châu Dập: "Bảo bối, hình như hôm nay không có cách nào tiếp tục được rồi."
Châu Dập hít sâu một hơi, bị ép rời đi: "Sớm muộn gì anh cũng phải đánh thằng con trời đánh của mình một trận."
Hắn nhận mệnh từ trên giường đứng lên đi vào phòng tắm, một lát sau, cửa phòng bị mở ra, hạt vừng nhỏ nhào vào trong ngực Khuyết Chu.
Châu Tư bên cạnh: "..." Đó là mẹ của em mà...
"Hu hu hu, tỷ tỷ, tiểu công tử thật sự rất dọa người, ta chưa từng bị một người đuổi qua hai dặm, tiểu công tử mới lớn thôi, sao thể lực lại tốt như vậy chứ?!!"
Khuyết Chu muốn cười, hạt vừng nhỏ tu luyện ở Thần giới, hiện tại đã là dáng vẻ của tiểu cô nương 13 14 tuổi rồi.
Nhìn dáng vẻ môi đỏ răng trắng của hạt vừng nhỏ, ý cười của cô càng sâu hơn: "Tuy Khuyết U mới bảy tuổi, nhưng không có nghĩa là nó bảy tuổi, mi đã quên con cái được sinh ra ở Thần giới, một năm bằng trăm năm sao?"
"Vậy tỷ tỷ ơi, xin tỷ quản tiểu công tử nhà tỷ đi, ta chỉ muốn làm một con rắn thành thật, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình mà thôi, cho tới bây giờ ta không trêu chọc người khác, càng không trêu chọc công tử, có thể bảo công tử đừng có quấn lấy một con rắn như ta không buông nữa được không..."
"Hạt vừng nhỏ, mi có nghĩ tới việc, Khuyết U trêu chọc mi là muốn trả thù mi không”
Hạt vừng nhỏ a một tiếng, vẻ mặt mơ hồ nhìn Khuyết Chu, nhiều năm như vậy trôi qua, cùng Khuyết Chu đi nhiều thế giới như vậy, nó cũng đi đến tiểu thế giới rèn luyện một lần, nhưng vẫn còn là dáng vẻ ngây thơ, Khuyết Chu cảm thấy nó cũng thật sự có thiên phú dị bẩm.
Khuyết Chu "vô tình" vạch trần chân tướng: "Có một khả năng, đó chính là con trai ta thấy mi xinh đẹp, cho nên mới theo đuổi mi không buông, muốn về sau mi với nó sẽ ở bên nhau?"
Hạt vừng nhỏ: "!!!"
Sự thật này còn đáng sợ hơn!!!
Sự thật chứng minh, Khuyết Chu vẫn hiểu con của mình.
Ngày hôm sau, Khuyết U không tìm thấy hạt vừng nhỏ ở Thần giới, cuối cùng cũng vê nhà, hắn cực kỳ khổ não, thậm chí không phát hiện hôm nay là ngày đi làm nhưng Khuyết Chu vẫn ở nhà.
Hắn thở dài một hơi như ông cụ non nớt, còn biến dáng vẻ của mình thành thiếu niên 17 18 tuổi, nhìn càng giống một ông già hơn.
"Mẹ, con nhìn thấy một tiểu xà yêu rất đẹp mắt ở Thần giới, con rất thích cô nhóc đó, nhưng con vừa muốn nói chuyện thì cô nhóc lại bỏ chạy."
Mới vừa nói xong, Khuyết U quay đầu đã nhìn thấy hạt vừng nhỏ đang ngồi ở bên kia sô pha.