Truyện còn đăng chính thức trên Wattpad của Đa Diện Chung Danh!
Tác giả là tui và tui là người Việt! Thanks!
---Chương 1: Người mẹ tuyệt vời---
Lý tưởng cùng nguyện vọng của mỗi người có thể giống nhau. Nhưng sự lựa chọn để đưa ra quyết định cuối cùng và thực hiện hóa lại chẳng ai giống ai.
Có những người nguyện vọng và mơ ước rất cao cả, rất đẹp đẽ lại chẳng thể thực hiện nổi vì thiếu sự kiên trì và không muốn phải bỏ ra cái giá xứng đáng.
Cũng có những người nguyện dùng cả thanh xuân, thậm chí là cả đời để theo đuổi và thực hiện những mục tiêu mà mình đã lựa chọn.
Liên Thư chính là đại diện của nhóm người vì lý tưởng và ước mơ mà cống hiến cả đời.
Ước mơ của Liên Thư từ khi còn nhỏ đó đã không giống những người khác. Vào ngày tốt nghiệp tiểu học, các phụ huynh đều đến cùng con cái.
Khi được cô giáo hỏi lớn lên muốn làm gì, Liên Thư đã nói một cách đầy tự hào trước bao nhiêu người như thế, "Con muốn trở thành một người mẹ tuyệt vời, giống như mẹ của con vậy".
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, nhưng chẳng ai cười nhạo cả. Mà tất cả đều vỗ tay thật to cổ vũ cho ước mơ ấy. Đặc biệt, người vui vẻ và ủng hộ Liên Thư hết mình cũng chính là mẹ của cô ấy.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi, Liên Thư lên cấp 2. Cô bắt đầu tham gia vào các câu lạc bộ tình nguyện của trường, nguyện ý cùng đi đến những vùng sâu vùng xa giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó.
Nhìn những căn nhà mái rơm lụp xụp như có thể sập bất cứ lúc nào, những đứa trẻ gầy tong teo đen đúa. Liên Thư cảm thấy thật không đành lòng.
Sau đó cô đi thăm rất nhiều cô nhi viện, cũng nhiệt tình giúp đỡ rất nhiều, kêu gọi quyên góp rất nhiều cho những cô nhi viện ấy.
Cứ thế, lên cấp 3 rồi đại học, Liên Thư bắt đầu tham gia nhiều đoàn thể liên quan đến trẻ nhỏ hơn.
Cú ngoặt dẫn cô đến với sự lựa chọn quyết định định mệnh của cô là vào năm cô 22 tuổi. Sau một cơn đau bụng và sốt cao dữ dội, Liên Thư đã nhận được một thông báo từ bác sĩ khiến cô gần như tuyệt vọng, cô không thể làm mẹ.
Chuyện đó đã đập tan tành ước mơ mà cô muốn hướng đến từ khi còn nhỏ. Cha mẹ cùng anh trai cô cũng rất đau lòng, nhưng vẫn an ủi cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô để cô không vì thế mà chán nản gục ngã.
Liên Thư cũng là cô gái mạnh mẽ, sau khi vượt qua chuyện đó, cô lại tiếp tục tham gia nhiều các câu lạc bộ cùng đoàn thể từ thiện hơn nữa.
Rồi một lần, cô đi tình nguyện đến vùng biên giới, nơi còn chiến loạn giữa các phiến quân tranh chấp lãnh thổ. Chứng kiến những đứa trẻ mất gia đình vì chiến tranh, chúng lang thang vô định, ăn xin tất cả những người đi qua chúng. Mọi người có thể giúp chúng một bữa ăn, nhưng chẳng ai có thể cho chúng một mái nhà.
Lúc ấy trong tâm trí của Liên Thư liền nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Nếu như cô đã không thể có được một đứa con ruột, vậy cô sẽ trở thành mẹ của những đứa trẻ không nhà.
Nghĩ được làm được, Liên Thư bắt đầu tham gia sâu hơn và trở thành thành viên của hội đồng trẻ nhỏ khi còn rất trẻ.
Năm 25 tuổi, Liên Thư nhận nuôi hai đứa nhỏ lang thang. Đồng thời nói dự định thật sự với gia đình.
Gia đình Liên Thư tất nhiên ủng hộ cô hết mình. Gia cảnh của Liên Thư rất giàu có. Nhưng cô chẳng bao giờ dựa vào tiền cha mẹ đưa cho cả. Tất cả những gì cô có đều là tự bản thân cô nỗ lực lấy. Có lúc khó khăn quá thì cha mẹ Liên Thư mới không đành lòng, lặng lẽ dùng mối quan hệ từ phía sau giúp cô một chút.
Liên Thư đầu tư rất nhiều tâm huyết, thời gian cùng tiền bạc vào ngôi nhà hạnh phúc mà cô tự tay thiết kế cùng chỉ đạo xây dựng. Năm 27 tuổi, cô chính thức thu nhận thêm nhiều đứa nhỏ khác.
Ổn định được mọi chuyện, Liên Thư cũng không ngừng nghỉ, cô học cách trở thành một người mẹ. Cùng nấu những món ăn cho đám trẻ của mình, dạy chúng học tập, cùng chơi đùa, thậm chí học may quần áo.
Cô được những đứa trẻ mình nhận nuôi gọi thân mật là "mẹ trẻ".
Thời gian thấm thoắt trôi qua, những đứa trẻ Liên Thư nhìn từng ngày dần trưởng thành.
Có đứa thì ở lại giúp cô tiếp tục nhận nuôi và quản lý mái ấm. Có đứa thì trở thành những người thành đạt trong nhiều lĩnh vực khác nhau nhưng vẫn không quên trở về thăm.
Hơn mấy chục năm cố gắng vun đắp, Liên Thư đã được tất cả mọi người biết đến là "Người mẹ vĩ đại".
Năm cô 45 tuổi, lại lần nữa cô phải nhập viện. Lần này đi vào, là không thể ra nữa. Cô đã mắc căn bệnh ung thư máu quái ác.
Số phận thật bất công, ông trời sao có thể tuyệt đường người như thế. Chẳng phải những người tốt như Liên Thư nên được hưởng hạnh phúc và sinh mệnh thật hậu sao?
Khi biết mình bị bệnh, Liên Thư im lặng rất lâu. Sau đó cô nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ về hai đứa nhỏ đầu tiên mình nhận nuôi nay đều đã lớn đang rơi nước mắt bên cạnh.
"Linh, Hiên, các con đều đã lớn rồi, sao còn mít ướt như thế. Mẹ già rồi, cũng sẽ có chút bệnh vặt trong người. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường ở đời chẳng thể nào né được. Hai đứa nghe mẹ nói này, chuyện mẹ ốm các con đừng nói với ông bà hai đứa nhé, cả cậu cũng không được nói đâu".
Liên Linh cùng Liên Hiên, tên của hai người con đầu tiên trong cuộc đời Liên Thư.
Nghe Liên Thư nói vậy, Liên Hiên đỏ mắt nắm lấy tay bà, "Mẹ, người định giấu đến bao giờ? Bệnh của mẹ...không thể giấu lâu được".
Liên Linh không kìm được nước mắt, vội vã úp mặt vào lưng áo Liên Hiên lén lau đi không muốn để Liên Thư nhìn thấy.
Lời bác sĩ như vẫn còn văng vẳng trong không gian,
"Bệnh nhân chỉ còn thời gian 6 tháng để sống. Vì tạng người máu xấu nên căn bệnh càng di căn nhanh hơn....".
"Cứ giấu được đến lúc nào hay lúc đó thôi, sức khỏe của ông bà các con cũng không được tốt, mẹ sẽ tìm cơ hội để tự nói với họ", Liên Thư thầm thở dài, cha mẹ cô năm nay cũng đã lớn tuổi lắm rồi, cô không muốn hai người vì cô mà sinh bệnh.
"Hiên, mẹ biết con là đứa nhỏ mạnh mẽ, cũng có chính kiến của riêng mình. Vì vậy mẹ muốn giao lại công ty riêng của mẹ cho con", Liên Thư nói.
Liên Hiên kinh ngạc nhíu mày, "Mẹ, con thấy chuyện này nên để cho Linh quản lý công ty thì hơn".
Liên Linh vẫn luôn im lặng bên cạnh bỗng lên tiếng, giọng nói dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn nghe rõ ràng sự nghẹn ngào, "Anh, em đã xin mẹ để mình phụ trách đám nhỏ ở nhà rồi".
Liên Hiên ngạc nhiên, anh biết Liên Linh rất có tài, để cô tiếp quản công ty của mẹ sẽ phù hợp hơn người thích đi công tác khắp nơi là anh hơn.
"Mẹ đồng ý ạ?"
"Ừ, sao lại từ chối nhỉ. Hai đứa là đứa con mà mẹ tự hào và tin tưởng nhất. Mẹ biết hai đứa đều sẽ làm tốt thôi", Liên Thư mỉm cười, ánh sáng trong mắt bà vẫn luôn rạng ngời như khi còn trẻ, không hề thay đổi.
"Không nói chuyện này nữa, mọi chuyện mẹ đã sắp xếp ổn thỏa, hai đứa cứ nói chuyện riêng với nhau là được", Liên Thư ngăn lại lời Liên Hiên định nói.
Liên Hiên cũng biết ý bà đã quyết, anh cũng không cố chấp nữa.
Liên Thư hỏi thăm tình hình của hai người dạo này, cuộc sống thế nào, ăn uống ra sao. Ba người cứ thế ngồi cười nói chia sẻ với nhau về những chuyện vụn vặt hàng ngày.
Liên Thư giấu bệnh, thời gian sống bác sĩ nói còn 6 tháng, nhưng đến tháng thứ 4 cô đã cảm thấy cơ thể của mình sắp không thể kiên trì thêm nữa.
Lúc này cô mới nói với gia đình cùng những đứa trẻ của mình. Mẹ của cô trực tiếp ngất xỉu lập tức phải đưa vào phòng cấp cứu. Cha cùng anh trai cô bình tĩnh hơn nhưng cũng không kìm được bật khóc.
Những đứa nhỏ của cô thì càng khỏi phải nói. Thậm chí có những đứa đang đi du học cùng làm việc ở nước ngoài cũng vội vã thu xếp để trở về.
Bệnh chuyển biến nguy kịch khi sang tháng thứ 5. Liên Thư đã phải vào phòng cấp cứu đến ba lần. Mọi người càng quan tâm sát sao hơn nữa.
Kiên trì rồi kiên trì, Liên Thư cuối cùng đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ không tỉnh khi hạt tuyết đầu tiên rơi.
Ngày cô mất, gần trăm đứa trẻ cùng gia đình cô đều đưa tiễn cô đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Con của cô không đứa nào khóc cả, dù mắt có đỏ hoe như muốn nhỏ máu, nhưng vẫn kìm chặt không cho nước mắt rơi. Vì trước khi ngủ, Liên Thư đã nói muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc chứ không phải những giọt nước mắt đau khổ.
Ngọn lửa liếm lên thân xác của Liên Thư, đám trẻ đã chắp tay cầu nguyện, "Nếu thật sự trên đời có thần linh, trên đường đi tới thiên đường, xin hãy chiếu cố mẹ của chúng con. Cầu cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ của chúng con khi đầu thai chuyển kiếp".
Lời cầu nguyện chân thành ấy hóa thành những đốm sáng nhỏ rực rỡ bay vào không trung, tựa như những bông tuyết xinh đẹp.
Chúng tụ lại rồi biến mất, đánh thức một vị thần đang ngủ say.