Đã qua nửa đêm, rất có cảm giác đang mở tam tòa xử án.
Tam tòa xử án: Ở Trung Quốc có vở “Xuân Ngọc Đường”, trong đó xướng một đoạn “Tam tòa xử án”. Kể về cô kỹ nữ tên Tô Tam hoàn lương lấy chồng, bị người ta hãm hại, rồi bị quan huyện xử tội chết. Sau, nàng bị áp giải đến Thái Nguyên, trải qua lần thẩm vấn. Không ngờ tới chủ tọa lại là tình nhân cũ, Vương Kim Long. Lúc bấy giờ, nàng mới được rửa sạch hàm oan. Sau cùng Tô Tam với Vương Kim Long nối lại tình xưa, kết thúc có hậu.
Một nữ hài tử nói: “Hồng Uyên tỷ, có phải tỷ xin cô cô cho chúng ta thêm chăn bông và đồ ăn không?”
Phù Gia: “Không phải đâu, là cô cô tốt bụng đó.”
Từ khi Phù Gia tới hầu hạ bên người Lý cô cô, cuộc sống các nàng dần dần được cải thiện.
Tuy Phù Gia chối bỏ, nhưng bọn họ đã xác định rằng Phù Gia là người đã nói giúp bọn họ. Cho dù trong đầu bọn họ mỉa mai, ghen tỵ, cảm thấy Phù Gia có những thủ đoạn ngầm không thể thấy ánh sáng, nhưng họ cũng không tiện nói ra.
Các nàng để tay lên ngực tự hỏi, nếu mình có quyền có thế, sẽ không như Phù Gia mà nghĩ tới người khác. Nhất thời trong lòng các nàng cảm thấy Phù Gia ngốc nghếch, lại cảm thấy cảm động với ấm áp.
Tuy miệng nói ngốc không tốt, nhưng vẫn thích người ngốc như vậy.
Tất cả bọn họ đồng thanh nói: “Hồng Uyên tỷ, chúng ta sẽ giữ kín bí mật của ngươi.”
Phù Gia: “???, bí mật gì cơ?”
Một cô nương mang theo vẻ mặt gian xảo pha chút ám muội nói: “Chẳng phải ngươi đi đưa đồ ăn cho tiểu thái giám nào đó à. Tuy trong cung không được phép trao đổi thức ăn, nhưng lén lút đưa cũng không sao.”
Phù Gia thấy nét mặt các nàng toàn là vẻ ta hiểu mà, xua tay: “Mấy người nghĩ nhiều rồi. Tại sao không phải là cho cung nữ chứ? Thôi được rồi, ngủ đi, lạnh chết ta rồi.”
Nhạn Trúc nói: “Hồng Uyên tỷ, giường đã ấm.”
Phù Gia rất vui vẻ: “Cô nương tốt.”
Xuyên suốt mùa đông, Phù Gia hận không thể khảm người lên giường. Chỉ có Phù Gia có thể ngủ nướng, còn những người khác đã phải dậy sớm là việc, Phù Gia không cần làm để sống.
Thậm chí ma ma quản sự cũng phải dậy sớm để đi đánh thức bọn họ làm việc.
Nhắc về việc thoải mái, ngoại trừ Lý cô cô ra, cũng chỉ có Phù Gia là sống thoải mái nhất.
Nằm trên giường một lúc, Phù Gia vẫn ngồi dậy đi hầu hạ Lý cô cô.
Cơ thể Lý cô cô đã tốt hơn nhiều, nhưng bà ta vẫn không đi ra ngoài, trừ phi có chuyện gì to tát.
Mấy ma ma quản sự cho rằng Lý cô cô sắp chết. Thậm chí có người nghi ngờ bà ta đã chết, bị Phù Gia giấu xác trong phòng.
Trương ma ma đi thăm dò thử, thấy Lý cô cô nằm trên giường, cả người rất tốt, sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.
Trong lòng Trương ma ma kinh hãi, do dự nhìn thoáng qua Phù Gia. Chẳng lẽ nha đầu này có thể trị khỏi bệnh thật.
Lý cô cô nhìn khuôn mặt không mấy tốt đẹp của Trương ma ma, thản nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Ngay lập tức, trên khuôn mặt Trương ma ma nở ra nụ cười nịnh nọt, trên mặt đầy nếp nhăn, vô cùng khó coi: “Lão nô tới thăm cô cô, thấy cô cô khỏe hơn nhiều, lòng lão nô cũng được an ủi.”
Lý cô cô gật đầu: “Được rồi, không có chuyện gì thì đi đi.”
Trương ma ma gật đầu, khom người đi ra ngoài. Lý cô cô nhìn Phù Gia, bà bị gương mặt già nua của Trương ma ma làm cho cay mắt, phải nhìn tiểu cô nương rửa mắt một chút.
Tuy dung mạo nha đầu này bình thường, nhất là khi so với những quý nhân trong cung. Nhưng nàng có tuổi trẻ, không có nếp nhăn, ánh mắt lại rất thuần khiết.
Hiện giờ Lý cô cô nhìn Phù Gia như một tiểu bối. Trong khoảng thời gian ở chung, Lý cô cô còn khá vừa ý Phù Gia.
Phù Gia ngáp một cái, Lý cô cô cũng không tức giận, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Phù Gia run người: “Trong phòng cô cô ấm quá, khiến ta chỉ muốn ngủ một giấc.”
“Vậy ngươi ngủ một lát đi, trong hộc tủ có chăn đó, tự đi lấy đi .” Lý cô cô nói.
Phù Gia: “Cảm ơn cô cô.” Cô thật sự nằm ngủ trên ghế ở trong phòng.
Lý cô cô:…
Tiểu nha đầu này thật sự không sợ nàng một chút nào sao?