Mọi người ai cũng vô cùng vui vẻ, có thêm một chiếc chăn bông thì sẽ ấm áp hơn nhiều. Không khí toàn bộ Dịch Đình cực kỳ vui vẻ, sôi nổi, chỉ vì có thêm một tấm chăn bông.
Loại sức sống phơi phới mãnh liệt này, khiến Phù Gia cảm thấy Dịch Đình âm u cũng trở nên ấm áp hơn.
Cuối cùng Phù Gia cũng thấy Lý cô cô thuận mắt hơn nhiều, nói: “Cô cô, mọi người ai cũng nói cô cô là người tốt, là người tốt đó. Họ hy vọng cô cô mau khỏi bệnh, họ còn nói họ không thể sống thiếu cô cô được.”
Bây giờ cuộc sống của một vài người ở Dịch Đình đã tốt lên nhiều, đương nhiên sẽ không mong có cô cô quản sự mới, bằng không những vật này sẽ bị tịch thu hết.
Hiện giờ người ở Dịch Đình hy vọng Lý cô cô mau hết bệnh. Cô cô quản sự mới tới, có thể sẽ tốt hơn, nhưng cũng có thể sẽ tệ hơn.
Mọi người càng muốn giữ chặt những thứ này, nếu không có được thì chẳng sao cả, nhưng nếu đã có, thì thật sự không thể chịu được cảnh mất đi.
Lý cô cô không để ý lắm. Tại hoàng cung này, sao mà có thật lòng chứ. Chẳng qua bọn họ thấy bà cho bọn họ chút đồ thôi. Nếu người khác cũng cho bọn họ đồ vật nào đó, thì bọn họ sẽ ước gì bà chết sớm chút, để trống vị trí cô cô quản sự.
Hiện thực là vậy đó.
Có điều tâm lý người bệnh lúc nào cũng dễ vỡ, nghe được những lời này, trong lòng Lý cô cô vẫn vui vẻ.
Ngược lại đám ma ma quản sự được bà đề bạt, từ lúc bà bị bệnh thì rất ít khi tới thăm bà, một bộ dạng cố gắng phủi sạch quan hệ với bà. Quả thực khiến Lý cô cô tức giận.
Ta còn chưa chết đâu, vậy mà các ngươi đã muốn chạy đi nịnh hót kẻ khác.
Lúc Phù Gia đi cùng ma ma quản lấy chăn, cầm nhiều hơn một tấm chăn bông, ngay lập tức ma ma quản sự nói: “Mỗi người chỉ được lấy một cái thôi.”
Phù Gia: “Ta sợ lạnh, ta muốn lấy thêm một cái.”
Ma ma quản sự thật sự không muốn gây xích mích với Phù Gia. Bây giờ Phù Gia hầu hạ bên người Lý cô cô, ngộ nhỡ nàng ta bép xép trước mặt Lý cô cô, còn chưa kịp chờ cô cô quản sự mới tới, thì bà ta đã gặp xui xẻo rồi.
Chẳng qua là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đợi cô cô quản sự mới tới, cựu thần như ngươi sẽ bị thanh trừ.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng: ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng, bắt nạt người. (nguồn: )
Tổng cộng Phù Gia lấy hai tấm chăn. Vào ban đêm, cái mền dư kia cô bọc lại, kẹp ở nách, rồi lại gói một cái khác treo lên. Lúc nửa đêm canh ba, cô như một tên trộm lẻn vào lãnh cung hoang tàn.
Gió tuyết rất lớn, Phù Gia đón gió lạnh, từng bước từng bước đạp vào lớp tuyết xốp mềm, để lại dấu chân, rồi lại bị gió tuyết che phủ.
‘Kẽo kẹt’, cánh cửa đổ nát mở ra, giữa gió tuyết nghe không quá rõ, nhưng Dịch Yếm đang nằm trên giường nghe được tiếng mở cửa. Hắn còn tưởng là gió tuyết thổi bay cánh cửa rách nát kia.
Nhưng cơ thể hắn dường như không chịu sự kiểm soát của hắn, nhảy xuống giường. Bàn chân đầy vết nứt nẻ đạp lên sàn nhà lạnh buốt, hắn nhìn qua lỗ hỏng cửa sổ, dưới sự phản chiếu của ánh sáng băng tuyết, hắn thấy được trong sân có người đang đi tới.
Là nàng tới sao?
Trái tim Dịch Yếm đập dữ dội, thậm chí hốc mắt hắn bắt đầu hơi cay cay.
Hắn tự khinh bỉ chính mình, thật vô dụng.
Cung nữ này sớm muộn gì cũng rời đi hắn, giống như cách mà Phù Dung làm vậy.
Phù Dung, nàng là nha hoàn bên người mẫu phi, miệng nói trung thành và tận tâm với mẫu phi, sẽ chăm sóc hắn. Thế mà không chịu được ngày tháng trong lãnh cung, tìm mọi cách rời khỏi đây, nàng ta thà bị lão thái giám chơi đùa, cũng không muốn ngây ngốc ở đây.
Chỗ này chính là địa ngục nhân gian, đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
Phù Gia đứng dưới mái hiên lắc lắc đống tuyết trên người mình, mới đẩy cửa vào: “Tiểu tử, chết chưa?”
Trên người hắn không có sinh khí, ở cái thời tiết lạnh lẽo như vậy, rất dễ bị chết cóng.
Dịch Yếm:…
Một nha hoàn tốt như vậy, sao lại mọc thêm cái miệng làm gì.