Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

chương 129

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đứa bé này thích khóc ghê, An Bác Đạt nhắc nhở: “Điện hạ đừng khóc, khóc trước điện (chỗ vua ở) không tốt đâu.” Hắn thoáng nhìn xung quanh, khá ngạc nhiên khi thấy một vườn rau dưa.

Hắn chưa thấy ai trồng rau trong hoàng cung bao giờ.

Dịch Yếm vội chà lau khuôn mặt, giọng nói run rẩy: “Ta không khóc, không khóc.”

Phù Gia nhìn bóng dáng An Bác Đạt và Dịch Yếm ngày càng xa, từ dưới đất đứng lên, xoa xoa đầu gối.

Thất hoàng tử à?

Thần đế cho Dịch Yếm một cái thân phận, rồi còn phải chuyển nhà. Khúc Hòa Cung sao, tốt hơn lãnh cung đó, nhưng câu hỏi đặt ra là đống rau củ quả của cô phải sao đây?

Chuyển nhà lần nữa, cô có được tặng quà tân gia tiếp không nhỉ?

Tùy tiện nói với đám Nhạn Trúc: “Hi hi, ta sắp chuyển nhà nữa rồi.”

Ở lãnh cung ngoại trừ việc hơi cũ nát chút thì những thứ còn lại khá tốt, và còn khá gần Dịch Đình.

An Bác Đạt dẫn Dịch Yếm tới Điện Thái Cực. Điện Thái Cực lộng lẫy vàng son, càng lộ rõ vẻ quê mùa của hắn, bộ quần áo xám tro trên người tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Dưới tay áo, bàn tay Dịch Yếm siết chặt thành quả đấm, đi vào trong điện.

An Bác Đạt nói: “Bệ hạ, nô tài dẫn Thất hoàng tử đến ạ.”

Dịch Yếm lập tức quỳ xuống, đầu gối quỳ xuống sàn ngọc, tạo ra tiếng động rất lớn, nghe thôi cũng thấy đau.

Giọng nói Dịch Yếm kèm theo tiếng nức nở, còn chưa vỡ giọng nên nghe khá ngây ngô: “Tham kiến, nhi thần, nhi thần tham kiến bệ hạ, à không, nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Thần đế cảm thấy hơi đau đầu khi nghe được âm thanh này, thấy Dịch Yếm sắp khóc, liền nói: “Không được khóc…”

Dịch Yếm: “Hức…”

Thần đế:…

Thần đế lạnh nhạt nói: “Ngươi chuyển đến Khúc Hòa Cung ở đi, bên cạnh có người hầu hạ không, kêu An Bác Đạt lựa vài người cho ngươi.”

Dịch Yếm nói: “Có một cung nữ hầu hạ nhi thần, nhi thần thấy vậy là đủ rồi.”

Lúc nói chuyện, Dịch Yếm cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ trào phúng, tìm một tên nô tài vô tâm giống như Phù Dung vậy, rời khỏi chủ tử không có tương lai sao.

Hắn không cần nô tài như vậy.

Thần đế: “Quanh người không thể chỉ có một cung nữ, cần có thái giám thiếp thân đi học với ngươi.”

Dịch Yếm a một tiếng, vẻ mặt mờ mịt, ngoài miệng nói: “Nhi thần đã hiểu, nghe theo phụ hoàng.”

Thần đế:…

Đầu óc đứa bé này?

Bầu không khí rơi vào xấu hổ và im lặng một lúc, Thần đế không có chút tình cảm cha con nào với đứa nhỏ này.

“Được rồi, ngươi về đi, An Bác Đạt, đưa nó trở về.” Hoàng cung lớn như vậy, có thể nó sẽ bị lạc đường.

An Bác Đạt dẫn Dịch Yếm rời khỏi đại điện: “Điện hạ, người là hoàng tử, không thể mặc tiếp những bộ đồ như vậy đâu.”

Dịch Yếm cúi đầu, giọng nói ồm ồm: “Công công, ta, ta không có đồ khác.”

An Bác Đạt nói: “Nhanh thôi người của Thượng Cung Cục sẽ tới đo quần áo cho người.”

Dịch Yếm hỏi: “Công công, ta có thể tự mình dẫn theo vài nô tài tới Khúc Hòa Cung không?”

Có lẽ Hồng Uyên sẽ muốn mang theo một vài người bạn ở Dịch Đình đi.

An Bác Đạt hỏi: “Là nô tài ở cung nào, có điều là nô tài đề nghị người nên sử dụng nô tài mới, tất cả đều là nô tài đã được dạy dỗ tốt.”

“Nhưng mà nô tài chỉ nói một chút thôi, người là chủ tử, muốn ai hầu hạ cũng được cả.”

Trên mặt Dịch Yếm nở ra nụ cười không được tự nhiên: “Cảm ơn công công.”

An Bác Đạt cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, ánh mắt hắn (Dịch Yếm) hoảng hốt, biểu cảm lo sợ bất an.

Tựa như bộ dạng đứa trẻ hoảng sợ vì đột nhiên bị người để ý tới.

Hắn không hận sao?

Dù là sấm sét mưa móc thì đó cũng là hoàng ân, hận cũng vô ích.

Sấm sét mưa móc: sấm sét thì có thể hiểu là sự nổi giận, cơn giận dữ. Mưa móc được ví với ân huệ. Đại khái là ân huệ đó dù có tồi tệ đến mức nào thì cũng là ơn vua.

An Bác Đạt đưa Dịch Yếm đến lãnh cung rồi quay về.

Truyện Chữ Hay