Bị người tố giác phanh phui, rồi chuyện dơ bẩn này rơi vào tai quý nhân, làm bẩn mắt quý nhân, kết cục chỉ có bị đánh chết.
Phù Gia không để ý mấy, nói: “Các nàng nói sẽ giúp ta giấu giếm, vả lại, bọn họ cũng phải tìm được người đối thực với ta chứ.”
Dịch Yếm nghĩ, e rằng tiểu cung nữ này không yếu đuối như trong tưởng tượng của hắn, cũng đúng thôi, cung nữ bình thường sao có thể lấy được nhiều đồ như vậy, hơn nữa còn muốn trồng rau ở lãnh cung.
Dịch Yếm hoàn toàn thả lỏng, sợi dây đàn kéo căng cũng nới lỏng xuống, nhưng trái tim vẫn như một con nai nhỏ sợ hãi, liều mạng đập.
Vành mắt Dịch Yếm hơi đỏ: “Ta còn tưởng tỷ đã gặp chuyện.” Còn tưởng tỷ đã chết.
Phù Gia: “Ta không sao hết, sau này có thể ta sẽ hạn chế tới đây.”
Dịch Yếm gật đầu: “Ta biết rồi, chỉ cần tỷ nói ta biết, ta sẽ không lo lắng nữa.”
Phù Gia quay đầu nhìn về phía Dịch Yếm, tỏ lời cảm ơn: “Cảm ơn đã lo lắng.”
Nét mặt Dịch Yếm có hơi ngượng ngùng xấu hổ, nhưng ngay sau đó nhớ tới một chuyện, sắc mặt hắn trở nên cứng ngắc, hắn chợt nhớ lúc Phù Gia vừa vào phòng, câu đầu tiên là, hành thích hoàng đế.
Tại sao hắn phải ám sát hoàng đế, có phải nàng biết chuyện gì rồi không?
Dịch Yếm siết chặt y phục trên người, tuy là nói y phục này màu đen, chi bằng nói là do bôi than lên, hắn giải thích: “Không phải ta đi ám sát hoàng đế, mà là ta muốn đi xem tỷ.”
Phù Gia gật đầu, “Trước đây ta chưa nói với ngươi.”
Dịch Yếm cúi đầu xuống, nói: “Hành thích hoàng đế là tội lớn sẽ bị chém đầu, không lý gì ta lại đi ám sát vua.”
Phù Gia kinh ngạc nhìn Dịch Yếm, xảy ra chuyện như vậy, vậy mà trong lòng Dịch Yếm lại không oán hận?
Dịch Yếm thấy biểu cảm của Phù Gia, trái tim hắn chợt chùng xuống, hắn hỏi, giọng nói dè dặt: “Tỷ biết thân phận của ta không?”
Phù Gia gật đầu: “Biết chứ, bọn họ ai cũng nói ngươi là đứa con của yêu quái.”
Trái tim Dịch Yếm dường như rơi vào trong băng giá, lạnh lẽo thấu tim, vô cùng buốt giá.
Bỗng, Dịch Yếm cảm thấy chán ghét, chán ghét thế giới này, chán ghét thân phận của mình, lại càng thêm căm hờn kẻ đã khua môi múa mép trước mặt nàng, hận không thể rút lưỡi bọn họ, khiến họ không thể nói được lời nào.
Trong lòng Dịch Yếm cuồn cuộn bóng tối dày đặc, lệ khí vô tận.
Giọng điệu Dịch Yếm mang theo sự thương cảm: “Ta không phải con của yêu quái.”
Phù Gia gật đầu: “Ta cũng cảm thấy ngươi không phải con trai yêu quái, yêu quái đâu thể lấy chồng sinh con được.” Bọn chúng sinh sống ẩn dật.
Thế giới này cũng không phải là thế giới có yêu quái, yêu quái tu luyện thành người, sao không đi tu tiên đi?
Cực khổ tu thành hình, chạy tới hoàng cung chơi à?
Chẳng biết bây giờ Dịch Yếm nghĩ cái quái gì, tranh luận với Phù Gia: “Yêu quái tu luyện thành...người, sao không thể lấy chồng sinh con được.”
Phù Gia: “Vậy tại sao không lấy đồng loại rồi sinh con, lấy loài người chỉ khiến sức mạnh con cháu đời sau bị yếu đi.”
Dịch Yếm: “… Biết đâu là vì tình yêu.”
Khi hắn nhắc tới tình yêu, sâu trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
Mẫu phi trong ấn tượng của hắn cực kỳ mờ nhạt, phai mờ đến mức không khơi dậy nổi, chỉ có thân phận đứa con của yêu quái lúc nào cũng nhắc nhở hắn.
Phù Gia: “Ừ, có lẽ là tình yêu, nhưng phụ hoàng ngươi không yêu mẫu phi của ngươi.”
Dịch Yếm hỏi: “Tỷ không sợ ta sao?”
Phù Gia: “Ngươi sẽ ăn thịt ta hả?”
Biểu cảm Dịch Yếm cứng đờ: “Ta không ăn thịt người.”
Phù Gia: “Không ngon à?” Nhưng ta muốn ăn…
“Bọn họ sợ ngươi, không ai dám đến chỗ này, cũng sẽ không tới chỗ này, những thứ ta trồng cũng không bị phát hiện.”