Editor: Ly
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Còn chưa bắt mạch đã nói không cứu được, chờ chết đi, đây không phải là lang băm thì là cái gì?
Lý cô cô nghi ngờ nhìn Phù Gia.
Chẳng lẽ nàng ta không biết y thuật, là nàng ta hạ độc ư?
Trên mặt Trương ma ma khó mà đè nén được vẻ khoái trá, trái ngược với vẻ mặt cau có của Lý cô cô.
Thấy chưa nha đầu này vốn không biết y thuật, đáng nghi lắm đó nghen.
Mấy ma ma cũng không muốn cúi đầu dưới quyền một tiểu nha đầu, gần đây Lý cô cô có gì muốn nói đều là nha đầu này đi thông tri, y hệt cái ống loa của Lý cô cô.
Còn Lý cô cô muốn tra rõ vì nguyên cớ gì mà bà bị ngộ độc, là kẻ nào hạ độc bà, tra đi tra lại, cũng không phát hiện ra cái gì.
Lý cô cô nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng cảm thấy những người quanh mình đều có khả năng, nhưng không tìm ra được.
Cho nên bà cảm thấy nha đầu Hồng Uyên chữa bệnh cho bà rất khả nghi, sao tự nhiên vừa vặn máu nàng lại hữu dụng vậy chứ.
Phù Gia vươn tay: “Được rồi, để ta bắt mạch cho bà.”
Lúc Phù Gia bắt mạch, biểu cảm cực kỳ sinh động, nhất là cặp lông mày luôn chuyển động, nhếch lên hạ xuống, hoặc là cau lại, nếu như có râu dê, có lẽ tay kia của cô sẽ vuốt vuốt chòm râu.
Vẻ mặt này của cô khiến bệnh nhân có áp lực rất lớn, trong lòng lo lắng không yên.
Cho dù bây giờ Trương ma ma đang giả bệnh, thế nhưng khi thấy biểu tình của Phù Gia bà cũng thấp thỏm lo âu.
Không lẽ bà bị bệnh thật.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở bị đè nén, qua một hồi lâu, cuối cùng Lý cô cô phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Hồng Uyên, Trương ma ma sao rồi.”
Phù Gia: “Ta hỏi một câu.”
Lý cô cô:???
Phù Gia hỏi Trương ma ma đang nằm trên giường: “Ma ma, có phải bà cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, hồi hộp, ngực khó chịu, trái tim có hơi khó chịu không?”
Trương ma ma do dự chút mới gật đầu. Đúng thật, vào buổi sáng rời giường cái cảm giác này cực kỳ rõ ràng, người thì chệnh choạng, phải qua một lúc mới đỡ.
Sắc mặt Trương ma ma không tốt, một là hình như bà bị bệnh thật, hai là không ngờ nha đầu này biết xem bệnh.
Phù Gia hỏi tiếp: “Có phải bà cảm thấy chỗ bụng dưới hơi ngứa, khô nóng, bên dưới không thoải mái, thậm chí còn đau đớn không?”
Khuôn mặt già nua của Trương ma ma hơi đỏ, không lẽ bà bị bệnh khí hư sao
Trương ma ma lưỡng lự lúc lâu: “Đúng vậy.” Bà thấp thỏm hỏi: “Chắc không nặng lắm ha.”
Phù Gia: “Đợi chút…”
Trương ma ma: “Còn hả...?”
Phù Gia hỏi: “Có phải cảm thấy chán ăn, ăn không tiêu, khô miệng khô họng, ấy chà, bao tử thấy nóng, đầy hơi, táo bón, à, bài tiết khó khăn không?”
Sắc mặt Trương ma ma vô cùng xấu xí, bà run rẩy: “Hồng Uyên à, ta có sao không??”
Lý cô cô nhíu mày, tại sao bệnh trạng của Trương ma ma, bà cũng có vài cái nhỉ.
Vẻ mặt Phù Gia bình tĩnh: “Không có gì to tát hết, ma ma lớn tuổi rồi, nên mới xuất hiện những vấn đề này, có điều phải chú ý nghỉ ngơi, buổi tối ngủ sớm chút, nếu không thân thể không chịu nổi đâu.”
Hơn nửa đêm rồi còn đi tuần tra bên ngoài, khiến cô lần nào tới lãnh cung cũng đã khuya muộn.
Trương ma ma nôn nóng hỏi: “Ta có cần uống thuốc không?”
Vốn là giả bệnh, kết quả phát hiện mình bệnh thật, cảm giác này khá là vi diệu.
Phù Gia: “Bệnh tuổi tác thôi, chỉ cần chú ý điều dưỡng, không có chuyện gì lớn cả. Ngoài ra, phải luôn giữ vững trạng thái lạc quan yêu đời, đừng có suốt ngày hậm hực.”
Trương ma ma khăng khăng muốn uống thuốc: “Ta cảm thấy ta nên uống thuốc, ngươi kê ít thuốc cho ta đi.”