Edit: Ly
Beta: Tam Muội (Sam)
Mẫu thân của Dịch Yếm, đúng nghĩa là một yêu phi, bất thình lình biến về nguyên hình ngay trước mặt Thần đế, hóa thành một con hồ ly đỏ rực.
Cảnh tượng đáng sợ này chẳng khác gì Hứa Tiên thấy nương tử biến thành rắn, Hứa Tiên bị hù chết, thì Thần Đế cũng bị dọa cho chết khiếp, cầm gậy đánh hồ ly, đánh đến nỗi máu thịt mơ hồ.
Sợ hãi hồn yêu sẽ quay về trả thù, Thần đế thỉnh sư tăng, đạo sĩ, chỉ cần là người có danh tiếng ở bên ngoài đều được mời về làm phép, tốt nhất là đánh cho nó hồn phi phách tán.
Trong cung cứ cách nửa năm thì lại làm phép một lần, Thần Đế bị để lại bóng ma tâm lý, nên có một khoảng thời gian dài không dám đến hậu cung, sợ tự nhiên người phụ nữ nào đó hóa thành một con súc sinh đầy lông.
Hoàng tử mới hai tuổi đáng ra cũng phải chết, nhưng bị những người phương xa (sư tăng, đạo sĩ này kia) ngăn cản, lý do là nếu giết luôn đứa con của yêu quái sẽ khiến yêu quái bị trấn áp trở nên hung bạo.
Thế nên đứa trẻ này mới tên là Dịch Yếm, Yếm là chán ghét, Yếm là ghét bỏ, từ cái tên cũng đủ biết thái độ của Thần đế đối với đứa nhỏ này.
Ném vào lãnh cung tự sinh tự diệt, cũng là nơi Dịch Yếm đang ở hiện giờ.
Phù Gia nghi ngờ, có yêu quái thật à?
Hay là loại thủ thuật nào đó?
Cuộc sống chốn hậu cung thật khó khăn, lơ là một chút thì biến thành yêu quái, chiêu trò tranh sủng bình thường không ổn à, muốn thắng vì đánh bất ngờ sao?
Trong người Dịch Yếm chảy dòng máu của yêu quái, trâu bò vậy luôn á hả?
Lý cô cô nhắc nhở Phù Gia: “Đừng có tới gần chỗ đó, con của yêu quái rất độc ác, hồi đó có một cung nữ hầu hạ hắn, cuối cùng còn bị hắn ăn sạch sẽ, không thấy tung tích.”
Phù Gia: “Vậy thì… thật khủng khiếp.” Tốt quá rồi, mọi người ai cũng kiêng kỵ nơi đó, khả năng có người phát hiện căn cứ bí mật của cô rất nhỏ.
Về phần đứa con của yêu quái, dáng vẻ như sắp chết tới nơi, nếu thật sự chảy trong người dòng máu của yêu, sao có thể sống thành bộ dạng đó chứ.
Lý cô cô: “Đừng có nhiều chuyện về đứa con của yêu quái, coi chừng hắn ăn thịt ngươi đó.”
Phù Gia: “Vâng ạ.” Nên trồng cái gì trong sân bây giờ ta, chắc chắn phải có nho, dựng một giàn nho lên.
Lý cô cô nói: “Bây giờ ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi để ý Dịch Đình cho kĩ.”
Phù Gia gật đầu: “Dạ.”
Sau đó Phù Gia trở thành người nhàn nhã nhất, đi từng nơi ở Dịch Đình, coi mọi người làm việc, mấy ma ma quản sự thấy Phù Gia thì nở nụ cười, đối xử với cô vô cùng niềm nở.
Phù Gia không có tâm trạng nói chuyện với mấy người này, cô đang bận cò kè mặc cả hạt giống với hệ thống.
Phù Gia muốn có thật nhiều hạt giống, giống rau cải, mầm trái cây, còn đòi cả nông cụ, không có nông cụ thì trồng trọt kiểu gì.
Cô chỉ biết đòi hỏi, không nghĩ là có được hay không, hệ thống nói: “Cô không có công đức, không đổi được mấy cái này, không thì ghi nợ nhưng phải trả lãi.”
Phù Gia: “Ta không có công đức, không muốn phải trả lãi, cũng không muốn ghi nợ, ta muốn hạt giống, ta muốn nông cụ.”
Hệ thống: “Hồ nháo, phạt cô bị sét đánh.”
Từng dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể Phù Gia, khiến tóc cô thoang thoảng mùi cháy khét.
Phù Gia sờ soạng tóc, ánh mắt không vui: “Cái đống công đức kia là như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là rõ, không cần ta phải nói huỵch toẹt ra chứ?”
Đống số liệu lộn tùng phèo, lừa mình dối người, định lừa ai hả?
Phù Gia nói: “Hệ thống, ta giận rồi.”
Hệ thống bị cô gây khó dễ, hết cách rồi, đánh cô, cô cũng không biết đau là gì: “Thôi được rồi, coi như ta tặng cho cô đó, ai bảo chúng ta là cộng sự chứ, đôi lúc cô cũng phải thông cảm cho ta.”
Phù Gia được một bao lớn hạt giống, đủ các loại hạt, và một số giống hoa, đến lúc đó hoa nở vừa thơm vừa đẹp.