Tuy Phù Gia không chuẩn bị lễ vật cho đám cung nữ, nhưng vẫn đưa ít bánh ngọt cho các nàng, mọi người ăn đến vui vẻ.
Nhạn Trúc nói với Phù Gia: “Hồng Uyên tỷ, ta thích ăn Tết.”
Phù Gia: “Ta cũng thích.” Lý cô cô phát lòng từ bi cho cô nghỉ một ngày, không cần đi hầu hạ.
Ban đêm, Phù Gia quấn chặt thân mình đi đến lãnh cung. Tất cả mọi người trong phòng đều giả bộ không thấy gì hết, ai ai cũng biết Phù Gia đi đối thực với thái giám.
Những lúc như này tất nhiên phải ở bên cạnh người đó rồi.
Phù Gia đi tới lãnh cung. Vì sắp vào xuân, nên tuyết dần tan đi, nhưng vẫn bị dọn vào bên đường nhỏ.
Dịch Yếm nghe được tiếng động, hết sức kinh ngạc, sao nàng ấy lại tới đây lúc này?
Dịch Yếm chạy xuống giường, thấy Phù Gia đẩy cửa vào: “Sao ngươi lại tới đây.”
Phù Gia lấy ra nửa cây nến Lý cô cô xài còn dư lại, đây là đồ cô chôm được.
Ánh đèn vàng khiến căn phòng sáng lên một chút, Phù Gia đặt ngọn nến lên cái bàn đổ nát, hỏi: “Tối nay ta gác đêm, người nhà ngươi đâu rồi?”
Người nhà?!
Biểu cảm Dịch Yếm trở nên cực kỳ châm biếm. Hắn lờ mờ nghe được tiếng nhạc khí đàn sáo từ bên kia, người nhà của hắn ở đó đó.
Phù Gia lấy ra không ít thứ từ bọc đồ: “Tối nay ngươi gác đêm với ta đi.”
Dịch Yếm nhìn đồ vật trên bàn, có trái cây, hạt dưa, thậm chí có cả mấy miếng bánh ngọt. Có lẽ nàng đã gom góp những thứ này từ trước.
Phù Gia tìm một băng ghế ọp ẹp ngồi xuống. Dịch Yếm có hơi lúng túng, hắn cảm thấy ngượng ngùng và tự ti với căn phòng mục nát này.
Mặc dù hắn đã ném lòng tự ái qua một bên, nhưng bây giờ, tại khoảnh khắc này hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
Phù Gia: “Ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện.”
Dịch Yếm ngẫm nghĩ một lúc, ôm chiếc chăn trên giường xuống phủ lên đùi Phù Gia: “Như vậy sẽ không cảm thấy quá lạnh.”
Phù Gia: “Đứa bé ngoan.”
Vẻ mặt Dịch Yếm hơi đơ, hai tai đỏ ửng lên. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nghe được lời khen ngợi.
Đúng vậy, nàng không biết thân phận của hắn, nên mới nói vậy. Đợi đến khi biết được, có lẽ nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, chán ghét.
Dịch Yếm nghĩ tới đây, liền cảm giác khó thở, cực kỳ khó chịu.
Phù Gia: “Ngươi cũng tới đây ngồi đi, chúng ta ủ ấm nhau.”
Dịch Yếm chần chừ một lúc, vẫn đi qua ngồi xuống.
Phù Gia rít một tiếng: “Ngươi thật lạnh.” Đứa nhỏ này thật sự sẽ chết yểu đó.
Không có xíu hơi ấm nào cả. Nếu được nuôi dưỡng tốt thì may ra sống được tới ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng với cái tình hình này, xem ra sống không được bao lâu nữa.
Dịch Yếm lập tức ngồi xa ra một chút, có chút luống cuống: “Ta, ta…”
Phù Gia kéo hắn qua: “Qua một lúc sẽ ấm thôi.”
Ngược lại, Dịch Yếm cảm nhận được sự ấm áp trên người nàng, mang theo một mùi hương, sự ấm áp của nàng khiến người khác bịn rịn không muốn xa rời. Hóa ra hắn cũng có được sự ấm áp như vậy.
Phù Gia bỏ một nắm hạt dưa vào tay hắn: “Chúng ta bàn một chút về kế hoạch năm tới đi.”
Dịch Yếm niết hạt dưa, bắt đầu tách hạt, hắn cúi đầu, nàng nói, nàng nói chúng ta đó…
Phù Gia nói: “Ta định trồng rau dưa, hoa quả trong sân. Ngươi rảnh thì đi lấy ít nước tuyết trong sân nhé.”
Dịch Yếm: “Ta biết rồi.”
Phù Gia thở dài: “Sang năm mới, ta ước có mẻ hoa quả ăn mãi không hết, có rau dưa tươi mới. Ngươi có nguyện vọng gì cho năm mới không?”
Nguyện vọng sao. Hình như hắn không có nguyện vọng nào cả, hắn ngẩng đầu nhìn cung nữ này một chút.
Khuôn mặt nàng rõ ràng dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, hắn nói: “Ta mong nguyện vọng của ngươi sẽ thành hiện thực.”
Hy vọng nàng sẽ không rời khỏi hắn.