Mặc dù hắn ta không biết rõ cái giá phải trả là gì.
Nhưng thợ săn rồng đã nói rằng, phù thủy rất ác độc, sẽ không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Từ sau khi biết chuyện này, hắn ta đã quan sát Nam Nhiễm mấy ngày.
Cuối cùng hắn ta cũng phát hiện Nam Nhiễm chỉ có buổi tối mới có thể nói chuyện và đi nhanh như bay.
Vào ban ngày, hắn ta chưa bao giờ thấy nàng đi bộ cũng chưa từng nghe nàng nói một câu.
Có lẽ, đây chính là cái giá phải trả.
Ba Đặc nói một lúc, thấy Nam Nhiễm không nói một câu phản bác, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hắn ta cảm thấy càng chắc chắn hơn.
Hóa ra đúng là như vậy.
Buổi tối nàng sẽ nói chuyện giống như người bình thường, nhưng cái giả phải trả của nàng là sẽ bị tước đi giọng nói và quyền đi lại vào ban ngày.
Ba Đặc quan sát nàng.
Cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Lại chỉ có thể dùng là mồi nhử mà không thể nếm thử, đúng là quá đáng tiếc.
Lúc nghĩ đến chuyện này.
Ba Đặc lại nhớ tới vị công chúa láng giềng Thánh Á kia.
Trong mắt xuất hiện một tia chán ghét.
Cả ngày đều lải nhải không ngừng, nếu không phải vì nàng ta là công chúa duy nhất của quốc gia kia.
Nếu như không phải muốn lấy được quyền lực sau lưng nàng ta.
Hắn sẽ đồng ý lấy nàng ta sao?
Còn phải giả vờ thích nàng ta mỗi ngày.
Dạy nữ nhân ngu xuẩn kia cái gì là lễ nghi, cái gì là quý tộc.
Thật là, ngu xuẩn!
Nghĩ như vậy, Ba Đặc hít một hơi thật sâu.
Nhưng mà không sao nữa.
Rất nhanh hắn sẽ không cần chịu đựng nữa.
Chỉ cần hắn lấy được sức mạnh của Long tộc.
Trong khi suy nghĩ.
Ba Đặc đã nâng thanh kiếm trong tay lên, đặt trên cổ Nam Nhiễm.
Thanh kiếm dài sắc bén, đặt bên cạnh làn da mỏng manh của nàng.
Dường như chỉ cần dùng một chút lực nàng sẽ chết ở đây.
Xung quanh là binh lính bao vây.
Lúc này trông Nam Nhiễm có vẻ như là rất yếu ớt.
Ba Đặc nhìn xuống, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
"Được rồi, nói cho tôi biết, Tây Nặc ở đâu."
Thủ lĩnh Long tộc, Tây Nặc.
Sự tồn tại của hắn ta có thể kinh động tới thần rừng, để duy trì sự ổn định của thế giới thì nhất định phải phong ấn hắn ta lại.
Theo lời đồn đại, thì lực lượng hắn ta vô cùng mạnh, không ai có thể sánh được.
Có được hắn ta, sẽ có được tất cả mọi thứ mình muốn trên thế giới này.
Đôi môi đỏ mọng của Nam Nhiễm nở một nụ cười.
Nàng không thèm quan tâm đến thanh kiếm đang đặt trên cổ mình.
Đây là do hắn ta tự tìm tới.
Còn ra tay với nàng.
Vậy nên không thể trách nàng hạ thủ.
Nàng nâng cánh tay phải còn lành lặn lên, nắm lấy thanh kiếm kia, thoáng dùng sức bẻ gãy nó.
Két, nó đã bị gãy.
Nam Nhiễm bĩu môi.
Hẳn là hắn ta nên tìm một thợ đúc kiếm tốt hơn đi.
Kiếm yếu ớt như vậy, làm sao có thế giết được kẻ thù?
Ba Đặc một lần nữa sửng sốt.
Nam Nhiễm thừa dịp hắn ta đang ngẩn người, xuất ra công phu của mình.
Duỗi tay túm người tới bên cạnh mình.
Con dao vừa biến mất lúc nãy, lại xuất hiện ở trong tay nàng.
Nâng lên, đâm vào ngực hắn ta.
Tiểu hắc long nhìn ký chủ nhà mình ra tay, vừa tra xét tài liệu vừa nhỏ giọng thì thầm.
Quả nhiên, ký chủ không phải người cá.
Người cá hiền lành đến cuối cùng thà chịu bị biến thành bọt biệt cũng không nguyện ý móc tim hoàng tử.
Nhìn ký chủ của nó xem.
Không hề có dáng vẻ bất đắc dĩ nào.
Ký chủ chính xác là một giao nhân.
Khi nàng giơ tay lên, con dao ở dưới mặt trời phản chiếu ánh sáng tới.
Một đại đao vội vàng phi tới.
Cái vòng phía trên kêu leng keng.
Đại đao kia dùng tốc độ cực nhanh đâm vào con dao.
Keng.
Con dao cắm vào trong bùn đất.
Còn đại đao kia thì cắm thẳng tắp trên cây to ở phía xa.
Một đại hán nhanh chóng đi tới, không biết tại sao lại tức giận.
"Chỉ là một giao nhân mà thôi, cũng dám mê hoặc rồng của ta?"
Một giọng nói từ xa vọng đến.
Vết sẹo lớn trên mặt đại hán vô cùng nổi bật.
Đây đã là lần thứ ba gặp mặt.
Kia chính là thợ săn rồng.