Tiểu hắc long đi tới dựa vào Tây Nặc.
Đôi mắt long lanh.
Nó đưa lưỡi của mình ra, như muốn biểu hiện sự thân mật, bộ dáng muốn liếm.
Kết quả còn chưa đụng đến.
Sừng trên đầu của rồng con đã bị Tây Nặc giữ lại.
Tiểu Hắc Long lắc đầu.
"Ô ô ô ô ô!"
Ta là trẻ con a.
Sắc mặt Tây Nặc không hề thay đổi.
Tay hơi dùng sức.
Tiểu hắc long trợn mắt, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Vỗ cánh phành phạch nhìn Tây Nặc.
Tây Nặc nhìn xuống, lấy ra một chiếc khăn màu đen.
Lau tay mình một chút.
Đôi môi mỏng lạnh thờ ơ nói
"Làm sao đi ra?"
Tiểu Hắc Long cúi đầu nhìn bản thân nó một chút, sau đó lại nhìn Nam Nhiễm bên cạnh Tây Nặc.
Nhìn một lúc lâu sau.
Lại gào khóc một lần nữa.
"Ô ô ô ô ô ô ô!"
Tiểu hắc long ngã xuống đất lăn đi lăn lại.
Nằm lên bụi cây bên cạnh, cũng đè bẹp mấy cây nhỏ xung quanh.
Mặt đất rung chuyển.
Tiếng khóc của của nó nghe vô cùng rõ ràng.
Tiếng vang lớn đến mức có thể nghe rõ trong vòng bán kính năm cây số trở lại.
Nam Nhiễm ấn vào lỗ tai mình một cái.
Hừ.
Hùng hài tử không muốn ngừng đúng không?
Con ngươi không gợn sóng của Tây Nặc quét qua tiểu Hắc Long.
Chậm rãi nói.
"Trở về."
So với tiếng khóc đinh tai nhức óc của tiểu hắc long.
Tiếng của hắn quả thực quá nhỏ.
Cũng không biết con rồng kia có nghe được hay không.
Nhưng lời nói của hắn vừa dứt.
Tiểu hắc long đang gào khóc, lại dừng lại.
"Ngao ngao ngao, rống rống rống!"
Cũng không biết con rồng nhỏ này gầm cái gì.
Sau tiếng gầm.
Tiểu Hắc Long đập cánh, cứ ba bước quay đầu một lần, lưu luyến không muốn rời đi.
Trong khu rừng bị tàn phá chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Tây Nặc.
Nam Nhiễm đột nhiên nói.
"Ngươi là rồng?"
Động tác lau tay của Tây Nặc hơi ngừng một lát.
Giương mắt nhìn nàng.
Không trả lời câu hỏi của nàng.
Mà hỏi ngược lại nàng.
"Muốn nói cái gì?"
Anh ta giống như là bất cứ lúc nào cũng lạnh như băng vậy.
Từ trong ra ngoài đều lạnh.
Nam Nhiễm khẽ nhăn mày.
Nhớ lại con rồng ngu ngốc lúc nãy.
Mặc dù dạ minh châu birns thành con rồng lớn cũng rất tốt
Nhưng mà, đã biến thành rồng thì có thể biến về hình dạng kia không?
Rất phiền, nàng chỉ muốn đánh chết con rồng thúi kia.
Nam Nhiễm kéo ống tay áo của hắn.
Sau đó nói ra chuyện không thể hiểu được.
"Chẳng lẽ hắn không thể vĩnh viễn làm dạ minh châu?'
Động tác lau tay của Tây Nặc hoàn toàn dừng lại.
Hắn ném cái khăn đen trong tay.
Nhìn nàng.
Hai người quen nhau lâu như vậy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tây Nặc nhìn nàng với ánh mắt như vậy.
Không còn là không có bất kì cảm xúc nữa.
Ngược lại là xen lẫn với một chút.. đánh giá.
Yết hầu chuyển động, mở miệng nói.
" Ta là Dạ minh châu, nàng rất thích? "
Nam Nhiễm kéo tay áo hắn ta.
Trả lời thẳng thắn.
" Dĩ nhiên."
Nghe nàng trả lời như vậy.
Khiến hắn nhớ đến lần đầu bọn họ gặp mặt.
Nữ nhân này đang nắm lấy hạt châu kia vui vẻ hôn một cái.
Mới đưa hắn ra khỏi phong ấn.
Trăm năm trước, vì toàn bộ Long tộc, cam chịu bị thần phong ấn ở trong viên châu kia.
Điều kiện giải trừ phong ấn là nụ hôn không có bất kì tạp niệm nào.
Trăm năm qua, hắn gặp rất nhiều người đến tìm mình.
Nhưng mà chưa bao giờ có ai giải thoát hắn ra khỏi phong ấn được.
Lòng tham quá nặng, căn bản không thể chạm đến phong ấn này.