Editor: Howaito Sakura
Không biết nên giúp ai mới tốt.
Bọn họ là giao nhân, không thể lên bờ. Sau khi lên bờ, thực lực sẽ suy giảm rất lớn. Thế nên nó không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể cầm dạ xoa của mình thành thật đứng trong biển nhìn trái phải. Cứ như vậy, con giao nhân nóng tính không biết lựa lời bị Nam Nhiễm đánh trên bờ cát. Binh khí dạ xoa cường hãn nhất của nó đã bị nàng đoạt lấy. Nàng nắm dạ xoa trong tay, thanh âm sâu kín:
"Ta đói bụng, vừa lúc ngươi đến đây, vậy thuận tiện nướng luôn ngươi đi."
Nàng nói như thể sẽ dùng dạ xoa xuyên vào người giao nhân làm giá nướng.
Giao nhân đáng thương, rời khỏi biển cả sẽ không có năng lực hành động. Không chỉ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, còn có thể bị ăn luôn. Con giao nhân còn lại trốn trong biển sốt ruột hô lên:
"Nam Nhiễm! Chúng ta tới đây để đưa đồ cho ngươi! Vu sư nói ngươi được được nam nhân đó thích, đã sắp chết rồi!"
Giao nhân kia một lần nói chuyện là một lần hét to khiến màng ta vô cùng sinh đau. Nam Nhiễm đưa tay day lỗ tai. Giao nhân bị đánh đến bầm dập tìm đúng thời cơ, đuôi cá và hai tay đồng thời chuyển động, rất nhanh chạy vào trong biển. Nó nhanh như chớp nhảy vào trong nước, biến mất không còn tung tích. Giao nhân nhu thuận hơn lấy một cây chủy thủ ra, ném trên bờ cát:
"Đây là chủy thủ cho vu sơ chế tạo, chỉ cần ngươi có thể moi tim của nam nhân kia, ngươi có thể bài trừ cấm chế, trở lại trong biển! Nếu không làm vậy, toàn thân ngươi sẽ bị thối rữa mà chết!"
Nàng cảm thấy rất phiền. Mỹ nhân ngư sau khi chết sẽ biến thành bong bóng, nhưng nàng chết thì toàn thân thối rữa. Sau đó, giao nhân bị đánh bỗng nhiên ngoi đầu ra khỏi biển. Nó mang theo khuôn mặt bị đánh hừ lạnh một tiếng:
"Không muốn chết, cũng không muốn giết kẻ kia, đương nhiên có thể, chỉ cần khiến cho hắn nói hắn thích ngươi. Nhưng ngươi không có khả năng đó, nên ngươi sẽ chết không toàn thây."
Nói xong, giao nhân kia rất nhanh nhảy vào trong biển, không còn tung tích nữa. Khi họ đang nói chuyện, mặt trời đã mọc, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất. Ánh nắng rọi trên tóc nàng, giao nhân ở trong biển kia, chớp mắt thấy hoảng hốt. Cho dù là trong giao nhân, vẻ ngoài xinh đẹp của nàng cũng đứng đầu. Một hồi lâu sau, giao nhân nhu thuận kia nói:
"Ngày mai trước khi mặt trời lặn, ngươi phải moi tim hắn ra. Nếu không, ngươi sẽ chết. Phải nhớ kỹ điều này."
Sau khi nhắn nhủ xong, giao nhân quẫy đuôi, chủy thủ cắm trên bờ bạt bị nước biển xô tới bên chân nàng. Sau đó, giao nhân nhảy vào trong biển, biến mất không thấy.
Sau khi hai con giao nhân biến mất, mặt biển khôi phục bình lặng. Nam Nhiễm khép mắt liếc chủy thủ kia, tiến lên từng bước. Cảm giác đau đớn như bị xé rách từ lòng bàn chân truyền đến, nàng xoay người, nhặt chủy thủ lên, cầm trong tay thưởng thức. Nàng nhìn chủy thủ, bên trên có sợi tơ tằm màu đen quấn quanh. Ánh sáng rọi khắp nơi, rọi lên hai má nàng. Nàng không làm gì khác, chỉ là ngồi trên bãi biển, thưởng thức chủy thủ.
Qua bình minh, mặt trời mọc, trời đã sáng.
Hình ảnh biển rộng mênh mông vô bờ thu hết vào trong mắt, còn có thể nhìn thấy hải âu trắng bay lượn trên trời cao. Bờ cát, ánh nắng, biển rộng, thật sự là một nơi cực kỳ đẹp. Đối với bất kì người nào mà nói, đều là chỗ ngồi đáng giá lưu luyến.
Đáng tiếc, Nam Nhiễm là ngoại lệ.
Cùng với việc mặt trời mọc, nhiệt độ dần dần tăng lên, nhất là trên bờ cát không có gì che chắn. Nam Nhiễm cảm thấy trống rỗng.
Nàng nằm tại chỗ, mái tóc như rong biển che hai má, váy dài bao phủ đến mắt cá chân, bao lên vết bớt của nàng. Nàng nắm trong tay chủy thủ bị nàng cắm vào cát, chuyển động nó.