Editor: Howaito Sakura
Săn long sư kia vừa rời đi không lâu, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy đến cùng với thanh âm cao hứng của Thánh Á.
"Tiên tử, tiên tử, người đoán xem ta vừa nhìn thấy ai? Là săn long sư trong truyền thuyết đó."
Thánh Á đi vào tàng cây, thao thao bất tuyệt với Nam Nhiễm. Nàng ấy ngồi xuống, không ngừng giải thích cho nàng:
"Nghe nói săn long sư kia là hoàng tử Ba Đặc tìm tới, chuyên vì Thái Dương quốc tiêu diệt ác long."
Nàng ấy nói một thôi một hồi, sau đó lại buồn rầu.
"Tiên tử, hoàng tử Ba Đặc kia gần đây đều đến tìm ta, còn tặng cho ta nhiều bó hoa. Nhưng mà ta lại không thích hoa, ta thích trèo cây. Nhưng mà Ba Đặc lại nói với ta, ta là một công chúa, phải vĩnh viễn hiền thục. Hơn nữa hắn còn nói thích ta nữa."
Nói xong, Thánh Á kéo áo Nam Nhiễm, sắc mặt càng buồn rầu.
"Tiên tử, ta có nên đáp lại không."
Bộp.
Thánh Á bị Nam Nhiễm đánh hôn mê. Nàng day lỗ tai, rốt cục cũng yên lặng rồi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Hai tiếng sau, Thánh Á mờ mịt tỉnh lại, vừa mới mở mắt đã nói:
"Tiên tử.."
Bộp, lại bị nàng đánh ngất, lại ngã xuống mặt đất.
Sau đó, Thánh Á tỉnh lại ba lần. Vào lần cuối cùng bị đánh ngất, trời tối rồi nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Bầu trời vừa tối đen không bao lâu, Nam Nhiễm lại nghe thấy thanh âm ốc vàng. Nàng thấy cực kì phiền não, tức giận nện vào thân cây, sau đó chạy vào trong rừng rậm, đến chỗ ốc vàng.
Tây Nặc một thân áo đen đứng dưới ánh trăng, hắn đưa cốc vàng trong tay đến trước mặt nàng:
"Uống đi."
Hắn hờ hững nói.
Nàng nhìn cốc vàng, lại nhìn hắn, sau đó đoạt lấy từ tay hắn, uống một hơi. Sau đó nàng nhướn mày, mang theo ý tứ khiếu khích kéo áo hắn lại gần nàng. Một tay nàng giữ cổ hắn, há miệng cắn vào môi hắn. Mỗi ngày đều bắt nàng uống thứ thuốc đắng này, hôm nay ngươi cũng nên nếm thử đi.
Có vẻ như từ sau việc Nam Nhiễm cắn cổ hắn, bất kể nữ nhân này làm cái gì, hắn cũng không thấy ngạc nhiên nữa.
Nửa ngày, nàng buông hắn, tay vẫn kéo cổ áo hắn, hai đôi mắt đen láy nhìn nhau. Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên:
"Khó uống chứ? Về sau đừng bắt ta uống nữa."
Ngữ điệu biếng nhác của nàng vang lên. Tây Nặc khép mắt, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng trong chốc lát, sau đó lại dời tầm mắt đến tay trái bị cuốn băng thành cái bành mì.
Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay bị thương của nàng, nhéo nhéo, đôi môi mỏng lạnh lùng phát ra thanh âm:
"Không biết tốt xấu."
Nam Nhiễm buông cổ áo hắn ra.
"Này, ốc vàng của ta, trả cho ta đi."
Hắn mỗi ngày đều thổi ốc vàng của nàng. Nàng là tiên tử đó, tại sao phải chịu mệt nhọc mà xuất hiện trước mặt hắn?
Tây Nặc bắt lấy tay nàng, giống như tìm thấy một thứ thú vị, nắm trong tay, nhéo vài lần vẫn chưa buông ra. Hắn lạnh nhạt nói:
"Thứ đã tới tay ta, không thể lấy lại."
Nam Nhiễm nhìn hắn, nàng dần dần bỏ qua thân phận dạ minh châu của hắn. Lúc này không có dạ minh châu gì nữa, nàng phải giết hắn. Chính tại lúc nàng nghĩ như vậy, hắn mở lời:
"Đi thôi."
Nói xong, hắn cầm lấy bàn tay bị bao thành tròn tròn mập mập của nàng, dẫn nàng đi vào sâu bên trong rừng.
Càng đi vào sâu bên trong, hương thơm của đồ ăn càng nồng đậm. Nàng nhìn thấy một con rắn thật lớn đang đặt trên giá nướng. Thịt bên ngoài của nó đã được nướng đến hơi cháy xém. Trong hương vị thịt còn phảng phấn hương vị ngọt ngào của loại trái cây nào đó.