Editor: Howaito Sakura
Một con cự mãng màu đen đột nhiên nhảy ra, con mắt xanh phát ra ánh sáng, cái lưỡi dài màu đỏ tươi thò ra, răng nọc nhọn dài nhe ra đằng trước.
"Ngươi là ai?"
Tiểu Hắc Long lập tức nói:
Nam Nhiễm giơ tay ra, nói: "Ta tới lấy vòng nguyệt quế."
Câu nói vừa dứt, độc xà thè lưỡi ra như là đang cười: "Ngươi không có khả năng lấy được vòng nguyệt quế."
Nàng nghiêng đầu hỏi: "Vì sao?"
Thân thể độc xà quấn quanh cây đại thụ bên cạnh, đầu hạ xuống, cách nàng vô cùng gần. Trong con mắt xanh sâu hoắm của nó là ảnh ngược vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.
"Dù cho vẻ ngoài ra sao, cũng không che được nội tâm của ngươi. Vòng nguyệt quế của thần rừng, chỉ nhận chủ nhân là người thiện lương nhất trên thế giới này."
Khi nói lời này, độc xà ngẩng đầu lên, mang theo một sự cao ngạo.
Xì xì xì.
Độc xà lè lưỡi, âm thanh khàn khàn:
"Một nữ nhân nguyện ý hy sinh tôn nghiêm của giao nhân để đổi lấy hai chân của nhân loại, không xứng có được vòng nguyệt quế."
Trong giọng nói của nó tràn ngập sự khinh thường.
Nam Nhiễm vốn đang cân nhắc nên đi nơi nào tìm người lương thiện nhất, kết quả vừa nghe thấy con rắn thối này nói xong, nàng ngẩng đầu, con người tối đen câu nhân:
"Không muốn cho?"
Độc xà cao ngạo ngẩng đầu: "Chỉ là một tiểu giao nhân cũng dám làm càn trước mặt ta?"
Lời nói của nó quả thực vô cùng kiêu ngạo.
Lúc độc xà còn chưa nói xong đã bị một đôi tay tinh tế trắng nõn nắm đầu, trực tiếp lôi nó ra khỏi thân cây. Nam Nhiễm cuộn tóc mình, cười: "Một con rắn thối cũng dám làm càn trước mặt ta, lão tử lột da ngươi ra làm thuốc."
Đang nói, nàng dừng lại.
Hừm? Thuốc?
Sau đó nàng liền nhìn từ đầu đến đuôi con rắn này, có vẻ ăn được. Nghĩ như vậy, nàng nắm đầu nó, liền ném xuống mặt đất.
Độc xà còn chưa kịp phản ứng lại.
Giao nhân này không phải đang cầu xin nó sao? Vì sao lại biến thành hiện trạng này?
Nhưng mà độc xà cũng không hề sợ giao nhân. Tuy rằng giao nhân đang xưng vương trong biển, nhưng đây là mặt đất, làm sao có thể lợi hại hơn nó được?
Nháy mắt độc xà liền triền đến bên người Nam Nhiễm, ý định muốn siết chết nàng. Nam Nhiễm cầm một cây gậy trên mặt đất, dùng sức đâm xuyên qua đỉnh đầu nó. Nàng vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp chọc thủng được đầu rắn. Vốn nghĩ trận đấu có thể chấm dứt, kết quả con rắn này còn động đậy được, còn tiếp tục siết nàng.
Tiểu Hắc Long trầm mặc nhìn kí chủ, nhỏ giọng nói:
"Sao ngươi không nói sớm?"
Vừa nói nàng vừa rút gậy, sau đó chuẩn bị đâm xuống bảy tấc của độc xà. Rốt cuộc cũng khiến nó sợ hãi, khàn khàn nói:
"Chỉ có ta mới có thể mang ngươi tìm được vòng nguyệt quế. Ngươi giết ta rồi, ngươi cũng không thể chiếm được!"
Nam Nhiễm không động đậy, nói thầm: "Ta hiện tại muốn ăn thịt rắn."
Nàng nói xong, cây gậy cũng đang ở ngay trên điểm cách bảy tấc, chuẩn bị đâm vào.
Độc xà hét to: "Ta mang ngươi đi!"
Vào thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, nó rốt cuộc cũng mềm lòng. Nàng nghe thấy vậy, bắt đầu cảm thấy khó xử. Nên đi lấy vòng nguyệt quế hay nấu thuốc con rắn này?
A.
Thật muốn ăn thịt rắn.
Tiểu Hắc Long cũng không ngờ rằng kí chủ lại còn do dự! Có phải kí chủ đã quên mình cần phải làm gì sao? Nó vội vàng nói:
Nam Nhiễm nghe thấy.
Được rồi, nàng bị thuyết phục.